-NGUYỄN GIA BẢO!!!!
Tôi gào lên hùng hục chạy theo. Cậu ta quay lại nhìn tôi, lủa bùng lên, cậu ta lại lao đầu chạy bạt mạng.
-Con mắm này... Mày đứng lại!!!!!
Tôi gân cổ gào lên đuổi theo đến cùng. Cho đến khi cậu ta gần sát lại, tôi với tay ra, quờ vội cái tà áo trắng túm lại.
-Tao...-Tôi cười man rợ, giật mạnh cậu ta lại -Bắt được mày rồi nha!!!!!
Gia Bảo giật mình quay phắt ra phía sau nhìn tôi. Ngay sau đó, bỗng khiên chân tôi vấp phải mô đất nhỏ, mất đà chới với ngã về phía trước. Chỉ kịp "hớ" một tiếng đã thấy tôi đè luôn Gia Bảo ngã đập mặt xuống đất.
Ô văng ra xa.
Mưa rơi lộp độp.
***
"Loẹt Xoẹt..."
Tôi lê chân loẹt xoẹt dưới đất. Tay cầm cái ô dính đầy bùn, người ướt choẹt bùn đất, che cho Gia Bảo đang đi cạnh tôi.
-Ướt ngu người thế này rồi thì che làm cứt nữa à???
Gia Bảo gào lên đẩy mạnh cái ô qua.
Ờ, ướt hết rồi thì che ô làm cái gi nhỉ?
Tôi nhẹ nhàng gập ô lại. Cứ thế cả hai đứa lê xác tắm mưa về nhà.
Đến đoạn tách ra. Chúng tôi đi hai ngả khác nhau. Cậu ta lừ mắt nhìn tôi, nhếch miệng nói:
-Trò chơi mới đây. Đứa nào về ốm đứa đó làm chó.
Hôm sau...
Cậu ta ốm thật.
****
-Ê Gia Bảo, Gia Bảo ê!
Tôi đứng trước cổng nhà cậu ta gào lên. Một lúc sau, cậu ta thò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-kia-nhich-mong-qua/2458664/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.