Tôi dắt chiếc xe ra khỏi nhà, thầm nói.
-Lạy trời, hôm nay con mực sẽ không ám con.
Nói xong tôi leo lên xe và bắt đầu cuộc hành trình đến trường. Hi vọng hôm nay những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với tôi. Lạy trời tôi sẽ không bị con mắm Gia Bảo ám. Vừa nhắc đến Gia Bảo, gương mặt cười hô hố của cậu ta hiện ra khiến tôi rùng mình.
Tôi vội gạt phắt những gì vừa nghĩ, rồi hít thở khí trời. Buổi sáng mát mẻ thật, chắc nó sẽ báo hiệu điềm may chăng? Miệng tôi vừa cong lên đầy hạnh phúc, thì bỗng nhiên, có tiếng gào từ phía sau vang lên:
-TRƯƠNG THANH NHÃ!!!!
Tôi vừa quay phắt lại thì tim giật lên như muốn đạp ngực bay ra. Gia Bảo từ đâu xuất hiện hùng hục như trâu đâm đầu về phía tôi, gương mặt sát khí nồng nặc, trên tay là cây thước gỗ dài, họng gào to:
-TRƯƠNG THANH NHÃ!!! ĐỨNG LẠI!!!!
-OÉ!!!
Tôi giật lên thất thanh vội vàng co giò chạy bán sống bán chết. Trời ơi, mới sáng ra đã muốn ăn tươi nuốt sống tôi rồi à???? Chân tôi đạp tới tấp, mặt ngoảnh ra sau, mồ hôi tòng tòng.
-THANH NHÃ!!! MÀY DÁM CHẠY À??? ĐỨNG LẠI!!!
Gia Bảo quát lên, cả người hực lửa lên gào ra sét. Cậu ta tặng tốc phi như trâu về phía tôi.
Đậu má sao nó chạy nhanh thế?????
Tôi thầm gào lên, vội vàng đạp nhanh hơn. Nhưng cậu ta đã gần đuổi kịp xe tôi, mặt toả ra sát khí đáng sợ. Tiếng nghiến răng len qua:
-MÀY DÁM CHẠY
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-kia-nhich-mong-qua/2458660/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.