Cũng không chờ Nguyên Kinh mở miệng, chỉ liên tiếp cầu xin tha thứ, lời nói đứt quãng.
Nhưng không giống nói lung tung, ngược lại có trật tự.
“Ta làm như vậy đều là bất đắc dĩ… Không thể ở trong cung cả đời được… Mà nói ra sợ ngươi lại cho uống thuốc nữa…”
“Ta rốt cuộc đã làm gì có lỗi với ngươi, mà ngươi phải nhẫn tâm như thế…”
“Dù cho ban đầu ta đối xử với ngươi hơi tệ, nhưng ngươi cũng không đến mức hại ta như vậy…”
“Ta đời này chung tình với ngươi, Hà gia về sau sợ rằng không còn hậu, ngươi bắt ta đoạn tử tuyệt tôn cũng không sao, nhưng không để lại một chút hương khói cho nhà ta…”
“Sớm biết như thế, ta không nên cho ngươi làm Hoàng đế gì.”
Lâm Xương thật sự nhìn không nổi, đen sì mặt quay người lui ra.
Ánh lửa ổn định hắt bóng xuống, nhìn tuy là đôi bóng thành đôi, song người nọ lại âm thầm cô lẻ.
Nguyên Kinh hơi nghiêng mặt đi, dưới rèm mi dày và dài hắt bóng như mực, Hà Yến nằm bò lên đùi y, mơ hồ rên một tiếng, “… Giang Hoài Cẩn… nói một câu đi…”
Nguyên Kinh nói: “Về sau đừng tới đây nữa.”
Hỉ Liên chững lại, hơi nghiêng đầu nhìn người quỳ dưới đất kia.
Hà Yến ôm chặt Nguyên Kinh, im lặng bám vào chân y, nhắm mắt, vành mắt hơi xanh.
Không lên tiếng, hình như đã ngủ rồi.
Nguyên Kinh thần sắc bình tĩnh, nhìn Hà Yến một cái thật sâu.
“Ngươi say rồi, ngươi không tha cho ta.”
“Huống hồ, ta cũng không muốn tha cho ngươi.”
***
Mở mắt, đầu Hà Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316677/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.