Sau đó, Hà Yến lên ngựa.
Cờ quạt tung bay, bên trên thêu chữ như máu, lại là một chữ “Phỉ” to.
Hà Yến đi rất lâu rồi không nhịn được ngoảnh đầu lại, thấy long liễn kia vẫn chưa trở về.
Nguyên Kinh đứng thẳng ở đó, cũng đang nhìn bên này.
Vó ngựa vang dồn, không thấy mũi đao người nọ đâu.
Hoa rơi lả tả, mặt mày người nọ xa dần.
***
Hành quân suốt đêm trong ba ngày, cuối cùng đã đến nơi.
Lưu tặc nghe viện quân Đại Bình tới gần, sợ bị kẹp đánh hai mặt, hạ trại cách ba mươi dặm, tùy cơ hành động.
Ninh Nguyệt Quan tóc mai hoa râm, nhìn Hà Yến sửng sốt hồi lâu, “Phỉ… Phỉ đại nhân?”
Điền Sùng Quang thấy Hà Yến lại thở phào một hơi, “Hà đại nhân, ngài rốt cuộc đến rồi.”
Hà Yến tháo mũ đưa cho phó tướng phía sau, “Sao không thấy Triệu Lập?”
Điền Sùng Quang nói: “Triệu đại nhân hai ngày trước đã chết trận sa trường rồi.”
Hà Yến lạnh lùng nói: “Như thế cũng khỏi phải tìm hắn tính sổ.”
Ninh Nguyệt Quan ngơ ngẩn đứng ở một bên, ngập ngừng muốn nói.
Điền Sùng Quang quay đầu nhìn Ninh Nguyệt Quan, “Ninh đại nhân, không phải ta đã nói nguyên do việc đó cho ngài rồi à, sao gặp còn gọi Phỉ đại nhân?”
Ninh Nguyệt Quan lúc này mới hoàn hồn, chắp tay, lập tức nước mắt giàn giụa, “Tướng quân, ngài đã tới rồi.”
Lại nói dưới thời Thái Sơ Hà Yến dẫn binh lên phương bắc, Ninh Nguyệt Quan là phó tướng thủ hạ, mấy năm ấy đều xưng hô như thế, Hà Yến không lấy làm lạ.
Trái lại Hà Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316678/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.