Phúc Thọ điện.
Cách giờ vào triều đã qua một nén nhang, trên ghế cửu long sơn vàng vẫn trống không, nửa bóng người cũng chẳng có.
Chuông chùa thê lương, tan trong không khí, như tiếng thở dài.
Bá quan vẫn rụt cổ tại chỗ, không một ai lui triều sớm.
Chuyện xảy ra đêm qua không chân mà chạy, dù chưa ai đề cập song đều đã nắm được.
Lúc này dù không đợi được Hoàng thượng, chung quy cũng có thể có một kết quả phải không?
***
Gió qua, thổi lá cây trên mái hiên reo xào xạc.
Nam nhân trong sảnh đường nhíu mày, “Vẫn không ra được?”
Tiểu tư trước mặt cúi đầu, “Bẩm thiếu gia, binh ngoài cửa ngày càng nhiều, tiểu nhân mới đi xem thử, quả thật không ra cửa được.”
Phỉ Thanh chỉnh ô sa trên đầu, thần sắc hơi sầm xuống, “Ta tốt xấu gì cũng là tướng thần tam phẩm triều đình, không có thánh dụ, lại không minh bạch bị bao vây một buổi sáng, không biết kẻ nào to gan lớn mật, dám làm càn dưới chân thiên tử, để ta ra ngoài lý luận với họ.”
Tiểu tư nghe vậy, vẻ mặt lo ngại, “Thiếu gia… thôi đừng ra, tiểu nhân thấy những người đó hung hãn lắm, mũi đao sáng như tuyết, đừng để thiếu gia bị thương…”
Phỉ Thanh phất tay áo đi ra, “Ta lại muốn xem là mũi đao của ai dám chĩa vào ta!”
Nô tài đương nhiên cực tinh mắt, nhận thấy người bên ngoài đằng đằng sát khí.
Sợ thiếu gia nhà mình ra ngoài gặp tai vạ, tiểu tư khuyên can mãi không được, liền làm liều, hai tay ôm chặt chân Phỉ Thanh, ngồi luôn dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316676/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.