Cảnh Tuyên điện.
Nến đỏ chiếu cao.
Nữ nhân trên giường lò mặc váy đũi viền đỏ tươi, búi tóc cài một cây trâm khảm vàng rủ ngọc, càng quyến rũ rung động lòng người.
Lúc này, đôi mắt phượng trên khuôn mặt phù dung kia nhìn nghiêng cung nữ bên cạnh, “Bắc cương đại bại? Phụ thân thì sao? Có bị liên lụy không?”
Tử Trúc cẩn thận đưa nàng chén canh hầm, “Đây chẳng phải chính là đại nhân nhờ người nhắn cho nương nương, bảo đại nhân ở biên cương hết thảy bình an, nương nương không cần lo nghĩ ạ.”
Ninh tần tư thế ưu nhã nhận chén canh trong tay Tử Trúc, ngửi thử, hớp một ngụm, “Xem ra phụ thân lại tránh không xuất chiến, tuy nói là sợ dẫn lửa thiêu thân mà không đến cứu viện, nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, đám man di này không chắc khi nào sẽ đánh tới thành phụ thân thủ.”
Tử Trúc rất giỏi hầu hạ Ninh tần, “Theo nô tỳ thấy, trước mắt nương nương có thai, hẳn Hoàng thượng sẽ không làm gì đại nhân, tốt xấu gì cũng là quốc trượng, chung quy sẽ nể mặt nương nương vài phần.”
Ninh tần khẽ thở dài, “Ngươi thì biết cái gì, trước mắt là bên phía phụ thân còn yên ổn đấy thôi, chứ nếu thực sự đánh trận thất bại, dẫu bản cung có ngàn vạn bản lĩnh cũng khó cứu phụ thân.”
Dừng một chút, lại tiếp: “Chi bằng nhân bây giờ còn chưa xảy ra chuyện gì, cầu tình với Hoàng thượng, nói phụ thân tuổi già, biên quan khổ hàn, triệu về cho xong việc.”
Tử Trúc cúi đầu, “Nô tỳ ngu dốt.”
Ninh tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316626/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.