Nguyên Kinh đau đầu như búa bổ, cố hết sức giơ tay lên, chạm đâu cũng thấy dính.
“Các ngươi… thật to gan…”
Hoài Hoài rất đau lòng, “Vương gia, xin lỗi… không phải ta.”
Lời còn chưa dứt, liền thấy Xuân Bảo cầm gậy bồi thêm phát nữa.
Nguyên Kinh lập tức ngất xỉu.
Hoài Hoài trừng Xuân Bảo một cái, hai mắt đỏ ngầu, “Sao ngươi lại đánh nữa?”
Xuân Bảo vẻ mặt oan ức, “Chưa ngất thì đánh tiếp.”
Hoài Hoài vội vàng cúi xuống đỡ Nguyên Kinh dậy, lấy ống tay áo chùi nước tuyết trên mặt y, “Lần này là xỉu thật rồi, đừng dùng gậy nữa.”
Xuân Bảo ném gậy trong tay, khom lưng theo, “Chúng ta đưa y đi bằng cách nào?”
Hoài Hoài cả giận nói: “Ngươi thật nhanh tay, đã không biết đưa đi bằng cách nào, tại sao còn ra tay?”
Xuân Bảo cũng không giận, ngồi xổm dưới đất vắt óc nghĩ, nói: “Không bằng ngươi vác y đi đi.”
Hoài Hoài: “Nói thừa!”
Nguyên Kinh nằm lâu trong tuyết, thân thể càng lạnh, Hoài Hoài liền cởi áo ngoài của mình khoác cho y.
Xuân Bảo thấy thế, liền có chủ ý, “Bên ngoài binh lính đông như vậy, nếu đường hoàng khiêng Vương gia ra ngoài, nhất định sẽ bị đuổi chặn, nếu là khiêng một thái giám, hẳn sẽ không gây chú ý.”
Hoài Hoài nhìn chằm chằm Xuân Bảo không chớp mắt, “Ngươi to gan quá… còn muốn thiến Vương gia.”
Xuân Bảo bĩu môi, “Ý ta là cởi quần áo của chúng ta ra cải trang cho y, nhân đêm cõng ra ngoài, ngươi xem y mặc vàng rực thế này, chói mắt quá.”
Hoài Hoài suy nghĩ chốc lát, liền cởi long bào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316627/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.