Hoài Hoài sửng sốt, lay Xuân Bảo dậy, “Xuân Bảo? Sao ngươi lại ở đây?”
Xuân Bảo dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, nhìn Hoài Hoài, “Hôm qua ta rơi từ trên đầu tường xuống, toàn thân rã rời, lại nghe thị vệ kia nói, Họa Vũ cung cấm túc vốn không liên quan đến ta. Ta liền muốn về cung, phải tội chân không nhanh nhẹn, chỉ có thể bò về, ai ngờ còn chưa bò xa thì đã bị thị vệ bắt lại, nói cái gì mà Hoàng thượng có khẩu dụ, ai chạy bắt hết lại phạt quỳ, nói ta cũng coi như chạy ra, liền bắt tới đây.”
Hoài Hoài thở dài, “Là ta liên lụy ngươi.”
Xuân Bảo lắc đầu, lau nước mũi, “Đây đều là mệnh.”
Thái giám canh bên ngoài nghe động tĩnh mở cửa vào gầm lên, “Quỳ ngay ngắn hết cho ta, nếu có nửa điểm không theo quy củ, đó chính là kháng chỉ bất tôn, phải rơi đầu.”
Xuân Bảo nghe vậy vội quỳ thẳng lên, chờ thái giám kia đi ra, bỗng nhiên thất vọng ra mặt, “Hỏng rồi!”
Hoài Hoài quỳ ngay ngắn lại, “Sao vậy?”
“Quên nhờ thị vệ kia nhắn Du công công, cho lão biết chúng ta ở đây, không biết trong thời gian phạt quỳ này, ai đưa cơm cho chúng ta đây.”
“Chúng ta đang bị phạt, há có người đến đưa cơm,” Hoài Hoài nói, “Nhưng cũng không chắc được, chi bằng đợi thái giám canh chừng kia vào, ngươi hỏi một câu là được.”
Xuân Bảo nghe vậy liền nghển cổ rên rỉ, khiến thái giám canh cửa phải đi vào, “Gào cái quỷ gì thế, còn gào coi chừng ta xé nát miệng ngươi.”
Xuân Bảo quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316625/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.