Hoài Hoài thấy người trong đống tuyết ngũ quan biến dạng, lại sợ đả thảo kinh xà nên cố nén không hô lên, rất đỗi bội phục, muốn nhanh nhanh xuống xem thương thế của Xuân Bảo ra sao. Hắn đứng thẳng dậy, nhưng còn chưa kịp nhảy đã sững sờ ở đó.
Ánh dương ảm đạm, bên trong tường cung cổ kính, tuyết mỏng li ti phất phơ.
Trong tường cung đan nhau, cũng không biết trên đường nào, một đội người dừng lại.
Thái giám dẫn đầu vén màn, một người bước xuống kiệu, cao lớn đứng đó, hoài tụ thu dung.
Tuyết li ti bay lả tả khắp bầu trời.
Người nọ cũng vừa khéo ngẩng đầu lên nhìn bên này.
***
Tới lúc mặt trời sắp lặn, Nguyên Kinh cuối cùng đã nghỉ ngơi.
Được Hỉ Liên nhắc nhở, muốn đến chỗ Ninh tần thăm một chuyến, tốt xấu gì cũng là hoài long thai, không thể quá coi nhẹ.
Đoàn người hùng dũng đến Cảnh Tuyên điện, vừa xuống nhuyễn kiệu tuyết liền nhẹ nhàng bay.
Ngẩng đầu lên lại trông thấy tên ngốc kia đứng trên cao nhìn nơi này, si si tịch liêu.
Hỉ Liên thấy Hoàng thượng xuống kiệu, không định vào cung, liền khom lưng nói một câu, “Hoàng thượng, long thể quan trọng, coi chừng bị lạnh.”
Nguyên Kinh đứng đó, đôi mắt đen sẫm dưới nắng chiều phủ một tầng màu hổ phách nhạt, khi thất thần lại có ấn tượng sai là hết sức thâm tình.
Cung nhân Cảnh Tuyên điện đều quỳ trên tuyết mỏng, cúi đầu hạ mắt, chỉ lẳng lặng chờ.
Trong Cảnh Tuyên điện, Ninh tần phục sức lộng lẫy, chờ lâu nôn nóng, được Tử Trúc đỡ ra.
Thấy cung nữ thái giám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tham-tinh-bang/1316624/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.