Khi đến Tiểu viện Bán Sơn,
Lục Thanh không thấy cảnh sư phụ đang luyện quyền ngoài sân như thường lệ.
Cậu bước lại gần, nhìn vào trong nhà, thấy cửa phòng luyện dược vẫn đóng chặt, thoang thoảng hương thuốc bay ra.
Biết rằng sư phụ vẫn đang bế quan luyện đan, cậu không dám làm ồn, chỉ lặng lẽ đặt thùng cá vào góc sân, rồi cầm chổi bắt đầu quét dọn cẩn thận.
Tiểu Nhan thấy ca ca làm việc cũng kéo một cây chổi nhỏ từ góc tường ra, vui vẻ phụ giúp.
Hai anh em quét gần xong cả sân thì trong nhà vang lên tiếng cửa mở, kèm theo đó là tràng cười sang sảng của Trần lão.
“Hai đứa đến lâu chưa vậy?” — ông hỏi, thấy Lục Thanh và Tiểu Nhan đang quét sân.
“Dạ, cũng chưa lâu lắm, chắc chưa đến nửa khắc.” — Lục Thanh đáp thật thà.
“ Trần gia gia, Tiểu Nhan cũng phụ ca ca quét sân đó!” — cô bé giơ chổi khoe, chờ được khen.
“Gia Gia biết mà, Tiểu Nhan lúc nào cũng ngoan nhất.” — Trần lão mỉm cười khen ngay.
“Hehe~” — Tiểu Nhan cười rạng rỡ, má lúm xinh xắn hiện ra.
“Thưa sư phụ, người thức trắng đêm sao?” — Lục Thanh hỏi, để ý thấy ông vẫn mặc bộ y phục như hôm qua.
“Ừ, luyện đan không thể sơ suất, nhất là với Đan Dưỡng Khí Bổ Huyết.
Loại này phải luyện một mạch, như vậy mới giữ trọn dược lực của nhân sâm trăm năm.” — Trần lão gật đầu đáp.
“Vậy người không định nghỉ ngơi một chút sao ạ?” — Lục Thanh lo lắng hỏi.
“Không sao đâu,” — ông xua tay, cười khà —
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/4818243/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.