“Nhỏ kia, đừng nói là ngươi nhắm tới hai con cá chạch hoàng kim của ta đấy chứ?”
Thấy con thú đen cứ nhìn chằm chằm về hướng nhà bếp, Lục Thanh bất giác đưa tay lên trán, khẽ thở dài.
Cậu đoán chắc tám phần là như vậy rồi.
Dù sao hai con cá chạch hoàng kim ấy cũng đang được cậu để trong bếp.
Hồi nãy, khi nó cứ quanh quẩn ngửi ngửi bên người cậu, chắc chắn là đánh hơi được mùi của chúng.
Tối đó, cậu vừa mới chuyển hai con cá sang bể nước, còn cẩn thận đè một tấm ván gỗ lên trên, sợ chúng nhảy ra trốn mất trong đêm.
Mùi tanh cá một khi đã bám thì chẳng thể hết ngay được — vậy mà con vật nhỏ này vẫn có thể phân biệt được giữa hàng chục mùi khác nhau.
Nó thật sự có cái mũi quá tinh nhạy.
Con thú đen chẳng trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn Lục Thanh, đôi mắt vàng nhạt ánh lên trong bóng tối.
Nhưng sau bao lần tiếp xúc, Lục Thanh đã đủ hiểu ý nó —
nó thật sự muốn ăn hai con cá chạch hoàng kim kia.
Lục Thanh cảm thấy nhức đầu.
“Nhỏ kia, chúng ta thương lượng chút đi. Những con cá khác ở đây ngươi thích ăn bao nhiêu cũng được, nếu chưa đủ ta bắt thêm.
Nhưng hai con cá chạch hoàng kim đó, ta phải giữ lại, được không?”
Cậu chẳng biết nó có hiểu hết mấy lời mình nói không, nhưng vẫn cố gắng thuyết phục.
Tuy nhiên, con thú chỉ chớp mắt vài cái rồi tiếp tục nhìn thẳng vào nhà bếp, tỏ rõ ý rằng nó không hề có ý định nhượng bộ.
“Thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-co-the-nhin-thau-van-vat/4818242/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.