Năm mươi năm sau, thần giới và yêu giới đi đến thỏa thuận không tuyên chiến với nhau nữa, nhằm bảo toàn cho sự bình yên chung của tam giới, cũng là bảo vệ cho tộc dân của nhau. Tuy nhiên, mối quan hệ căng thẳng như nước với lửa giữa họ thì chẳng bao giờ ngừng lại. Tại Triều Hải Cư, Tang Hoa đang thảnh thơi cho chim ăn thì Lăng Ca bước đến, dáng vẻ vô cùng bực bội. Từ sau khi họ chung sống với nhau, sáu tháng đầu của năm Tang Hoa sẽ theo Lăng Ca về yêu giới để y xử lý công vụ, sáu tháng còn lại thì Lăng Ca sẽ theo hắn về Triều Hải Cư hưởng thụ cuộc sống nhàn dật.
Tang Hoa hơi ngạc nhiên, vài chục năm rồi mới có dịp thấy lại Lăng Ca nhăn nhó mặt mày, bởi mọi khi y đều hớn hở chọc ghẹo hắn, còn không thì lại bày trò giả vờ đáng thương. Tên đệ tử này của hắn có rất nhiều mưu mẹo.“Sao vậy? Bắc Hải Long Vương chọc giận ngươi?” “Ông ta không có khả năng đó.” “Vậy đám con cháu của ông ta?” “Càng không.” “Thế là ai?” Tang Hoa hiếu kỳ, bởi ở Tịnh Thương Hải này quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy kẻ đó thôi. Lăng Ca nghiến răng, hận rằng năm xưa không giết được người này: “Đông Duệ.” “À…nhưng sao Đông Duệ chọc giận ngươi được? Hắn vừa tỉnh lại chắc phải ở Cửu Trùng Thiên dưỡng thương mà?” “Hắn đến rồi, trước cửa Triều Hải Cư, xin được gặp mặt sư tôn.” “Không gặp.”