Mị Nhi chỉ có thể giúp Tang Hoa tạm thời cầm máu, không thể chữa lành vết thương cho hắn. Nàng nói hắn là người của thần giới, chỉ có thần giới mới cứu được. Thế nhưng, Lăng Ca không thể bay tới Cửu Trùng Thiên. Một con giao long như y thậm chí không vượt qua nổi tầng mây đầu tiên, thì nói gì đến việc tiến nhập thần giới tìm người cứu Tang Hoa? Chưa bao giờ trong cuộc đời Lăng Ca cảm thấy y bất lực như vậy, chỉ biết ngồi ôm lấy Tang Hoa, nước mắt chảy xuống mà không làm được gì khác.
“Sư tôn, đồ nhi nhận thua. Người tỉnh dậy đi, cái gì ta cũng nghe theo người. Người không muốn ta giết người, ta tuyệt sẽ không giết nữa. Người nghe thấy không sư tôn? Ta cầu xin người tỉnh dậy đi.”
“Sư tôn, người không tỉnh dậy thì đồ nhi phải thế nào? Người thật sự từ bỏ đồ nhi sao? Không có người, đồ nhi trơ trọi một mình giữa tam giới này, làm sao để bước tiếp được đây?”
“Sư tôn, đồ nhi sẽ không bao giờ lấy cái chết ra hù dọa người nữa. Chúng ta cũng đừng nói tới cái chết được không? Người hãy thật mảnh khỏe tỉnh dậy nhìn đồ nhi đi. Đồ nhi đến giờ mới nhận ra, ta có thể mất tất cả nhưng không thể mất người. Ta không lạm sát chúng sinh nữa. Ta lấy cả mạng mình ra thề với người. Sư tôn, cầu xin người, ghét ta cũng được, đánh ta cũng được, nhưng hãy tỉnh dậy đi.”
Lăng Ca cứ ôm Tang Hoa lẩm bẩm như một kẻ điên suốt ba ngày. Bình thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-do-nhi-khong-bao-gio-sai/2462546/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.