Lăng Ca ăn không ngồi rồi riết cũng thấy chán. Y bèn nài nỉ Tang Hoa đưa y đi dạo quanh Long cung một vòng. Tang Hoa cật lực phản đối. Thử nghĩ xem hắn còn mặt mũi nào mà làm phiền lão Long Vương trong khi Lăng Ca đã đánh bị thương một dàn tử tôn của ông như vậy?
“Loài giao long thân phận hèn kém, không có lãnh thổ riêng của mình, còn loài rồng mỗi biển có một vị vương, cung điện nguy nga hoành tráng. Đồ nhi chỉ là ngưỡng mộ, muốn đi xem một chút thôi cũng là ước mơ quá đáng sao?” Lăng Ca gục mặt xuống bàn, hờn mác nói.
Tang Hoa thật khốn khổ hết mức với người đệ tử này.
“Một cung điện thôi mà. Vi sư sẽ xây cung điện riêng cho ngươi, ngươi muốn xây ở nơi nào thì xây ở nơi đó. Không cần đi ngưỡng mộ kẻ khác.”
Lăng Ca hơi nhấc đầu đặt lên tay, mắt sáng rực không khác chú thỏ con chờ cà rốt: “Sư tôn, người giàu lắm sao? Không lẽ trong Triều Hải Cư chúng ta có bảo tàng?”
Tang Hoa bật cười, đập tay xuống mặt bàn, khẳng định: “Không! Một xu cũng không có.”
“Vậy người lấy tiền đâu mà xây cho đồ nhi?”
“Tử Khưu! Tên đó có rất nhiều vàng, là kẻ giàu nhất trong tam giới này.”
Lăng Ca ngạc nhiên: “Tử Khưu Đế Quân sao lại có nhiều vàng?”
Tang Hoa vuốt thẳng tay áo, uống xong ngụm trà nói: “Ngọn núi Thiên Trụ mà hắn sinh ra là một kho vàng. Chưa kể, đồ đệ của hắn là phượng hoàng. Ngươi biết cánh phượng hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-do-nhi-khong-bao-gio-sai/2462522/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.