Tang Hoa chống tay lên mặt bàn, sắc mặt lạnh lẽo không khác gì người chết. Tim đập mạnh phải chăng là động tình rồi? Hắn không phải không thể động tình, nhưng sống đến từng tuổi này mới động tình thì rất lạ lẫm, chưa kể lại động tình với chính đồ đệ của mình, mà đồ đệ còn là nam chứ không phải nữ. Đầu óc Tang Hoa quay vòng vòng. Hắn không suy nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau đầu, phiền đến mức chết người.
Lăng Ca từ xa đi tới, không nhanh không chậm tiến gần chỗ Tang Hoa. Tang Hoa thả hồn đâu đâu, thậm chí y đã đến rất gần vẫn không nhận ra. Y lên tiếng nhắc nhở: “Sư tôn!”
Tang Hoa hướng đôi mắt cạn kiệt tinh thần lên nhìn Lăng Ca: “Sao?”
“Đồ nhi muốn đến nhân giới tu luyện.”
Tang Hoa trợn mắt, ngồi ngay ngắn ra dáng vẻ nghiêm sư, hỏi: “Sao đột ngột vậy?”
“Không đột ngột đâu, đồ nhi đã nghĩ về nó rất nhiều lần rồi. Đồ nhi ở đây không biết làm gì, cả ngày ăn không ngồi rồi, đối với việc tu luyện không có tiến bộ đáng kể.”
Tang Hoa cụp mắt, đúng là Tịnh Thương Hải quá thanh bình, chỉ thích hợp cho kẻ ẩn dật như hắn. Đệ tử hắn cần phải xông pha nhiều hơn mới rèn luyện được. Hắn cầm lấy cổ tay Lăng Ca, bắt mạch rồi thả ra. Quái lạ thay, sức mạnh của Lăng Ca ngày càng gia tăng, so với lần đầu hắn gặp thì đã gia tăng đáng kể. Tuy nói Tâm Nguyệt Trì là nơi hội tụ linh lực, cũng không thể nào trong thời gian ngắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ton-do-nhi-khong-bao-gio-sai/2462524/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.