Manh Manh còn đang lặp đi lặp lại động tác nhảy, Mục Loan Loan cũng đã hết sức sững sờ, nàng theo bản năng sờ sờ ngón tay ngày hôm qua ướt dầm dề, cảm giác ấm áp trong mộng giống như còn lẩn quẩn quanh đây, vốn dĩ không cảm thấy có gì hết, hiện tại nhìn nhìn Long tiên sinh đang nằm bên cạnh...+
Nếu Long tiên sinh đã tỉnh, vậy.......
Mục Loan Loan tức khắc cảm ngón tay bị ngứa lên một chút, giống như kiến thay nhau bò lên.
Cô hôm nay cũng không có đun nước ấm, trực tiếp dùng nước lạnh rửa mặt mấy lần mới dần dần bình tĩnh lại, trái tim trong lòng nhảy thực mau ——
Nếu Long tiên sinh đã tỉnh, nếu túi Càn Khôn là Long tiên sinh đưa...
Vậy hắn vì cái gì không thèm nói chuyện với mình chứ??
Mục Loan Loan nhìn bọt nước dính trên cổ tay, thấy chiếc vòng ngọc càng thêm trong suốt thấu triệt, tâm tình thực phức tạp. Chưa nói tới đặc biệt vui mừng, thậm chí sau khi khϊếp sợ cùng thẹn thùng qua đi, trong lòng chợt tràn ngập một tia mê mang cùng sợ hãi ——
Nếu theo đúng cốt truyện, hắn phải ba năm sau mới có thể tỉnh lại.
Cho dù linh thực của mình dưỡng ra có hiệu quả xua tan nguyền rủa, mà mình ngày này cũng vẫn luôn nỗ lực dưỡng rồng, nhưng hiện tại mới có hai tháng trôi qua thôi mà hắn đã tỉnh lại, vậy có phải là quá nhanh rồi không.
Hơn nữa, cô không thể chắc chắn được Long tiên sinh rốt cuộc là một con rồng như thế nào.
Trong sách nói hắn tàn bạo, bên ngoài người ta cũng nói hắn tính tình rất kém cỏi. Cho dù cô đã gặp được một mặt thê thảm của hắn, thấy khi còn bé hắn phải trải qua chuyện gì, nhưng cũng không thể hoàn toàn xoay chuyển một tia cảm xúc dấu diếm trong lòng kia: sợ hãi hắn. Gió lạnh lướt qua làn da đang dính nước lạnh, Mục Loan Loan rùng mình một cái thật mạnh.
Cô hiện tại là thê tử trên danh nghĩa của hắn, nhưng cũng không biết là lúc Long tiên sinh hôn mê hắn có biết bản thân đã thành thân hay không. Nếu không biết, hắn lại không thích có người tiếp cận hắn, lại hoài nghi cô là người của Ngao Khâm bên kia, cô chợt thấy lạnh sống lưng.
Nếu biết, lỡ như, chỉ là lỡ như hắn muốn thực hiện nghĩa vụ phu thê, hoặc là tính tình hắn quá xấu lại thô bạo, cô cũng lạnh người. (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tốt nhất, tốt nhất, vẫn là không cần tỉnh lại nha.
Cô căn bản không biết đi đối mặt với Long tiên sinh đã tỉnh lại như thế nào, đến lúc đó bốn mắt nhìn nhau chẳng phải là quá xấu hổ......
Mục Loan Loan nghĩ như vậy, nhưng hình như rốt cục cô đã quên mất mục đích của mình từ đầu đến giờ, chính là muốn cho Long tiên sinh tỉnh lại sớm một chút, sớm ngày đổi được tự do, tự xây dựng cuộc sống của mình. Cô vỗ vỗ mặt, bắt đầu tự hỏi nếu anh rồng thật sự tỉnh lại, cô phải làm sao bây giờ.
Long tiên sinh nếu thật sự tỉnh, phỏng chừng chuyện lần trước của Phất Liễu cũng là hắn làm, đồ vật lần này cũng là hắn đưa.
Còn tại sao hắn không thèm nói chuyện với mình, có thể là hiện tại tỉnh lại không lâu nên không kịp nói; hoặc là mình đối hắn có thể có không mấy quan trọng, không cần thiết nói với mình, sở dĩ tặng đồ cũng là vì hắn thuận tay thôi?!.
Thật ra trong lòng Mục Loan Loan rất rõ ràng, không chừng này hai nguyên nhân này đều có. Cô hiện tại không thể xác định được Long tiên sinh có phải thật sự tỉnh hay không. Kết hợp hai lần trước xảy ra chuyện dị thường đều vào ban đêm, nếu nói rằng hắn sẽ tỉnh lại thì chắc cũng tỉnh vào ban đêm đi.
Trong lòng có chút ân ẩn đau, không biết là bởi vì hắn tỉnh lại không thèm nói với mình, vẫn là bởi vì sự thật là Long tiên sinh cũng không để ý mình.
Mục Loan Loan hơi tức giận, thậm chí muốn xách một thùng nước lạnh đem cái con rồng này tưới từ đầu đến đuôi xem có tỉnh không.
Nhưng mà rốt cuộc cô cũng không trực tiếp đem thùng nước lạnh về tạt cho hắn một cái mà đi đến phòng bếp chuẩn bị cơm sáng, thuận tiện nấu nước nóng, về phòng chuẩn bị rửa mặt cho Long tiên sinh.
Bộ dạng hắn bây giờ cũng không khác gì thường ngày làm rồng thực vật trong trí nhớ của cô, chỉ là môi cũng không phải khô nứt như lần đầu tiên nhìn thấy, mấy điểm xanh xanh tím tím cũng bớt nhiều, đoạn sừng gãy vẫn dữ tợn như cũ, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.
Manh Manh nhảy mệt mỏi, ghé vào lỗ tai lông xù của Long tiên sinh, thấy cô bước vào liền pi một tiếng tỏ vẻ hoan nghênh.
Mục Loan Loan cầm khăn vắt khô, vẫn lau mặt cho Long tiên sinh như cũ, ngón tay cách khăn chạm vào gò má mềm mại của hắn, vòng thanh ngọc trên cổ tay phản chiếu ánh sáng lóa mắt, cô đột nhiên liền dừng lại.
Dời khăn đi, Mục Loan Loan nhìn khuôn mặt tà dị của Long tiên sinh, lần đầu tiên rõ ràng ý thức được ——
Con rồng nằm ở trên giường này là phu quân trên danh nghĩa của cô.
Mà cái vòng tay đeo trên cổ tay cô, là phu quân cô đưa cho cô.
Trong lòng đột ngột sinh ra một cảm giác kỳ dị không biết miêu tả như thế nào, Mục Loan Loan muốn nói gì đó, nhưng nửa ngày đều kẹt ở cổ họng, cô vừa thất vọng lại khổ sở, vừa chờ mong lại sợ hãi, quả thực qua mấy giây cũng chưa có cách nào đi ra khỏi phòng.
Manh Manh nhận thấy được cô có vẻ dị thường, nó giống như muốn giúp cô hết giận liền mổ mổ lỗ tai lông xù của Long tiên sinh, còn hung hăng cắn mấy cái, làm rớt mấy cọng lông.1
"Manh Manh ngoan." Mục Loan Loan có chút dở khóc dở cười, lên tiếng mới phát hiện thanh âm của mình mang theo một tia khàn khàn.
Cô hơi chật vật, ôm lấy Manh Manh, cầm hạt giống trong tay, nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài ngẫu nhiên sẽ lộ ra một chút, quyết định hôm nay dù có lạnh thế nào cũng vẫn làm việc ở bên ngoài.
......
Mục Loan Loan cầm phương thuốc đan dược, ngồi ngây ngốc ra trong chốc lát mới đem Long tiên sinh từ trong óc mình đuổi ra ngoài.
Cô tự hỏi một lát, quyết định luyện chế trước một chút Ngưng Tuyết Đan thử xem, rốt cuộc nói về giá cả thì Ngưng Tuyết Đan so với Hồi Linh Đan cao giá hơn một ít.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]