Chương trước
Chương sau
Cái gì?

Ôm, ôm, ôm hắn?

Mục Loan Loan trực tiếp bị Long tiên sinh nói nghe phát ngốc, cô thực sự hoài nghi có phải mình bị ảo giác, nghe lầm hay không, bằng không Long tiên sinh sao lại đòi mình ôm hắn?

Hắn, hắn cho dù gần đây đã tỉnh lại, nhưng cũng không phải đối với mình như vậy chứ, thật sự không có cảm giác khoảng cách sao_(:з" ∠)_

Mục Loan Loan cố gắng thả lỏng bản thân, trong lòng lại có cảm giác kỳ quái xa lạ, nói không rõ là xấu hổ buồn bực hay là thấp thỏm, thậm chí là tận sâu trong đáy lòng là một tia chờ đợi mà ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra.

Cô đang đợi, cô đang đợi động tác kế tiếp của hắn.

Cô hy vọng vừa mới rồi hết thảy đều là ảo giác của nàng ——

Rốt cuộc, một con rồng mà cô vốn luôn tưởng rằng là rông thực vật, hôn mê bấy lâu đột nhiên tỉnh lại. Trước thì giúp cô vả mặt Phất Liễu, sau lại tặng cô vòng tay và túi Càn Khôn......
Hơn nữa cái túi Càn Khôn kia hôm trước còn không thể nhận chủ, tối hôm qua ngón tay cô bị ướt dầm dề, không biết hắn làm cái gì mà sáng nay cô đã có thể nhận chủ cái túi Càn Khôn rồi.

Đầu óc Mục Loan Loan loạn thành một đống, trong đầu toàn là suy nghĩ vớ vẩn lung tung rối loạn, cùng với một câu nhẹ nhàng "Phu nhân" của hắn.

Nếu là, nếu là...

Thật tình cái con rồng này, tỉnh rồi lại còn làm bộ không tỉnh, đến tối lại lén lén lút lút làm mấy chuyện cô hoàn toàn không biết, chẳng phải như vậy thật là...thật là xấu xa sao?

Cô vẫn từ từ, nếu con rồng hư này chuẩn bị tranh thủ đêm đen dám nói ra mấy lời mạnh mẽ (cấm trẻ em dưới 18 tuổi!+.+),cho dù hắn có là con rồng phóng đãng tính tình thô bạo nguy hiểm chết người như trong miệng người ngoài đi nữa, cô cũng tuyệt đối kiên quyết phản kháng.
Cô vẫn luôn là là một người rất có mức độ của mình, cho dù Long tiên sinh là phu quân trên danh nghĩa của cô đi nữa, cũng không thể cưỡng bách cô.

Mục Loan Loan miên man suy nghĩ, khẩn trương lại sợ hãi, chỉ cảm thấy bàn tay mình đang bị Long tiên sinh ấn càng thêm nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể của hắn từng chút, từng chút một sắp đốt trên cả trong lòng cô.

Cô nhắm mắt lại, thật ra thân thể cũng không phải quá run rẩy, nhìn vẫn như đang yên giấc giống mỗi đêm, nhưng anh rồng nào đó thật vất vả đánh bạo đang muốn tiến gần thêm một bước thì đã xấu hổ đến sắp không thể hô hấp.

Cái con rồng có một không hai ở đại lục, uy chấn tám hướng ngày nào đã biến mất vô tung vô ảnh, toàn bộ thần thức thất giai mà lão rồng độc thân lâu năm hao phí hơn cả trăm năm gian nan tu luyện ra cũng đều xoay vòng vòng trên không trung, giao lộn xộn vào nhau.
Long tiên sinh chỉ nghĩ là chờ tâm tình ổn định chút mà càng chờ càng thấy có vẻ không chịu nổi, thân dưới bỗng nhiên hơi hơi khác thường, anh rồng nào đó đang trầm mê trong yêu thầm căn bản không phát hiện......

Hắn thậm chí đều còn không dám nhìn mặt nàng, chỉ chậm rãi, chậm rãi hết mực, kéo Mục Loan Loan lại sát người, nhẹ nhàng đem hai cái cánh tay nàng dọn xong tư thế, bày thành kiểu hắn muốn, nằm nghiêng nghiêng vòng hai cánh tay ra trước một chút giống như đang ôm thứ gì.

Sau đó, cẩn thận, thong thả, lại đỏ ửng mặt mũi, nằm sát xuống bên cạnh, đưa cánh tay mình nhét vào trong hai cánh tay của nàng.

Cuối cùng, lại hết sức nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng, trong lòng cảm thấy thật mĩ mãn mới mặt đổ tai hồng nằm yên bất động.

Mục Loan Loan đã chuẩn bị xong tâm lý phản kháng cho dù phải mất cả tánh mạng: "..........."

Ủa không phải, Long tiên sinh nói "Ôm hắn" ="Ôm hắn cánh tay" ≠ "Hắn muốn cưỡng bách ôm (x_x) nàng"

Mục Loan Loan suy nghĩ cẩn thận, trong nháy mắt tâm tình quả thực phức tạp, cô cảm thấy mình thật có quá nhiều hiểu lầm với Long tiên sinh. Một tia sợ hãi hắn cưỡng bách mình lúc nãy còn chôn ở đáy lòng cũng dần dần tiêu tán.

Chỉ là cô thực sự không thể hiểu được nguyên nhân tại sao Long tiên sinh tỉnh lại rồi nhưng không nói với cô, hơn nữa đêm nay biểu hiện của hắn thật sự chả có chút gì giống tổng tài bá đạo biếи ŧɦái mới tỉnh lại mà chỉ giống con rồng thanh thuần ấu trĩ ưa thẹn thùng thôi......

Tóm lại, cô cũng chỉ có một câu ——

Hóa ra Long tiên sinh chính là một con rồng như vậy!

Bất quá, Long tiên sinh như vậy, lại làm cô không phản cảm.

Tâm thần lập tức thả lỏng rất nhiều, Mục Loan Loan cảm nhận được độ ấm từ trên người Long tiên sinh truyền đến, sau khi căng thẳng một hồi, rốt cục mi mắt cũng đánh nhau chút rồi hoàn toàn rơi vào giấc ngủ.

.......

Sáng sớm hôm sau, cánh tay của Long tiên sinh đêm qua duỗi đến ổ chăn của mình không biết từ khi nào đã thu lại, hắn quy quy củ củ nằm trong ổ chăn của hắn, tư thế vẫn giống y chang như tối qua trước khi đi ngủ, nếu không phải ký ức đêm qua quá mức rõ ràng, Mục Loan Loan đều cho rằng những cái đó đều là ảo giác của mình.

Mục Loan Loan phảng phất giống như sống trong mộng, cô xoa xoa mặt, đầu lỗ tai có hơi nóng ——

Hắn kêu cô là phu nhân, vậy chứng minh hắn cũng biết mình là thê tử trên danh nghĩa của hắn.

Thê tử......

Mục Loan Loan thở nhẹ ra một hơi, chậm rãi từ trên giường bò lên.

Rõ ràng hôm nay nhiệt độ xuống còn thấp hơn hôm qua, nhưng cô lại caem thấy sao có vẻ nóng hơn cả ngày thường không ít.

Cô mặc xong quần áo, không nhịn được quay đầu lại nhìn nhìn Long tiên sinh "suy yếu bất lực lại đáng thương", nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má ——

Vậy...vậy về sau này, cô không phải là tiểu tiên nữ độc thân nữa rồi sao?

Cô...cô bắt đầu giống một phu nhân hơn chứ nhỉ.

Lúc rửa mặt cũng như lúc làm việc nhà, cái vòng tay xanh ngọc trên cổ luôn luôn lấp lánh chứng minh sự tồn lại của mình, Mục Loan Loan buồn bực dưỡng linh thực, trên mặt thất thần đến mức Manh Manh còn có thể nhìn ra được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.