Cảm giác được động tác của bàn tay Mục Loan Loan trên đầu lưỡi, Long tiên sinh cả con rồng đều cứng đờ.
Đang trong trạng thái thẹn thùng đến mặt mày đỏ bừng, tim thì đập như sắp bức ra khỏi lòng ngực, giờ đây chỉ trong một khắc mà hắn đã cảm thấy người như sắp rơi xuống động băng ——
Chẳng lẽ.......
Nàng tỉnh?
Giờ khắc này, Long tiên sinh không biết mình phải nên phản ứng như thế nào nữa.
Nếu nàng phát hiện mình không chỉ đã tỉnh lại rồi, còn lén lút nửa đêm làm chuyện thế này với nàng, nhất định sẽ cảm thấy thực ghét bỏ hắn? Thậm chí sẽ cảm thấy hắn là con rồng bệnh hoạn, biếи ŧɦái, chán ghét ghê tởm.
Trong đầu Long tiên sinh không còn chút chỗ trống nào, chỉ là bản năng thì không dám động.
Trong đêm tối mờ mịt hắn ngồi yên một thế nâng tay nàng, miệng thì đang ngậm đầu ngón tay nàng hết sức buồn cười, cơ bắp căng chặt, tim đập sắp lọt ra đường. Nước bọt không kịp nuốt cũng có một ít rỉ ra theo theo môi, uốn lượn chảy xuống, làm rơi mấu dấu vết ái muội. Mục Loan Loan chỉ cảm thấy không đúng lắm, cô chạm chạm đồ vật mềm mại ướt nhẹp, giật giật ngón tay một chút lại gặp phải cái gì cứ cưng cứng, lẫn lẫn lộn lộn như vậy cảm giác thực vi diệu.
Nhưng thực mau, không khí lạnh bên ngoài chăn đã bò lên trên cánh tay cùng mu bàn tay của cô.
Ưʍ......
Hơi lạnh.
Mục Loan Loan muốn kéo tay về, Long tiên sinh căn bản không dám động, chỉ cảm thấy đầu ngón tay nàng lướt qua đầu lưỡi mẫn cảm của hắn, một đường xẹt qua răng nanh sắc bén, rút ra.
Phát ra "chụt" một tiếng.
Thanh âm hơi vang, Long tiên sinh cảm thấy mình sắp hít thở không thông, hắn cũng không quản cái đồ vật trong túi Càn Khôn có lấy hay không lấy ra được, cũng không rảnh lo có thể lộ ra sơ hở hay không, cơ hồ ngay lập tức ngã xuống nằm một bên, trong lòng thấp thỏm làm bộ làm rồng thực vật →_→ Nếu phu nhân bị hắn liếʍ mà tỉnh lại, phát hiện hắn đang làm chuyện mờ ám với nàng, vậy đúng là hắn đừng mong được tha thứ.
Mục Loan Loan cũng cảm thấy có gì không quá thích hợp. Sau khi thu tay về, cảm thấy trên đầu ngón tay hơi dính nhớp, trên giường lại giống như có thứ gì giật giật, hơn nữa hôm nay thật ra cũng không phải đặc biệt mệt đến choáng đầu nên ngủ không sâu như trước, vì thế chậm rãi mở mắt ra.
Trong phòng im ắng, giống như không có cái gì phát sinh, bên ngoài nhà cũng là một mảnh yên lặng.
Manh Manh cùng gà con cũng chưa tỉnh, hô hấp của Long tiên sinh cũng thực bình...... Ủa?
Hô hấp của Long tiên sinh hình như có hơi dồn dập nha?
Mục Loan Loan mơ mơ màng màng xốc nửa chăn lên, nâng bàn tay hơi có chút lạnh lẽo của mình lên, hai ngón tay không hiểu sao có cảm giác dính dính nhớp nhớp, trong đêm tối cô cũng không nhìn rõ là cái gì. Phản ứng đầu tiên của Mục Loan Loan là có khi nào mình ngủ chảy nước miếng không, nhưng đưa tay sờ sờ gối đầu thì thấy nó vẫn khô ráo.
Không phải cô chảy nước miếng, chẳng lẽ là máu của Long tiên sinh?
Mục Loan Loan lập tức liền bừng tỉnh.
Thảm trạng trước kia của Long tiên sinh vẫn còn in sâu trong ký ức cô, mặc kệ là hộc máu hay là cái đuôi lại thối ra thì đều thực không ổn.
Mục Loan Loan nghiêng ngả lảo đảo bò dậy đi đốt đèn, căn bản không biết lúc mình bò dậy, Long tiên sinh nằm kế bên cạnh đang lặng lẽ dùng thần thức nhìn mình.
Trời biết thần thức hắn khi nhìn thấy phu nhân đang ngắm hai ngón tay đầy hoài nghi, máu trong người hắn cũng sợ hãi run rẩy muốn dâng lên đến đầu.
Mục Loan Loan nhìn tay một chút rồi tìm cái khăn lau khô, đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Còn may, không phải huyết cũng không phải mủ dịch, hẳn là không có chuyện lớn gì.
Manh Manh cũng rất nhạy cảm với ánh sáng, vừa sáng lên một chút là nó mở to cặp mắt đậu đen, nghi hoặc nhìn Mục Loan Loan, "Pi pi ~?"
Mục Loan Loan bò dậy có hơi lạnh, trên người cô chỉ mặc một cái áσ ɭóŧ hơi mỏng có chút hỗn độn, cổ áo trễ xuống dưới, có thể ẩn ẩn thấy hình dáng xương quai xanh xinh đẹp, tóc dài buông xoã, giơ tay sờ sờ đầu Manh đầu, lộ ra nửa cánh tay thanh tú trắng nõn.
Thần thức của Long tiên sinh đang dính trên người nàng giống như bị nóng một chút, đột nhiên rụt trở về ——
Hắn thành thành thật thật nhắm mắt lại, lần này cái gì cũng không dám làm.
Ban ngày phu nhân đã cho hắn ăn uống thật cẩn thận, đầu giường cũng đặt linh thạch mới, nguyền rủa trong cơ thể vẫn còn nghiêm trọng nhưng đã không còn đau như trước.
Trước kia không hề bình an thế này, đau đến kinh mạch đứt từng khúc, đau như gân cốt bị xẻo ra từng chút một.
Hiện giờ chỉ là giống như bị vô số cây kim li ti đâm vào từng chút một.
Nhưng trình độ này hắn có thể chịu đựng được.
Hắn nhắm mắt lại, cả đầu đều là bộ dáng của nàng vừa rồi, máu dần dần nóng lên, thậm chí còn có thêm một chút cảm giác kỳ kỳ quái quái còn mạnh mẽ hơn cả đau đớn trong thân thể, từng chút từng chút một, là sóng triều đẩy hắn không biết làm sao mà run rẩy cả lỗ tai.
Long tiên sinh không biết mặt mình hiện tại đã đổ đến mức sắp không thể gặp người, hắn ngây thơ cho rằng chỉ cần mình nhắm mắt lại bất động thì sẽ không có cái gì bất thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]