Hôm qua Ngu Đào uống rượu, sáng nay hắn định nấu tí cháo, trộn hai món rau trộn, lại hấp một cái bánh gatô, để buổi sáng Ngu Đào có thể có chút khẩu vị. Ngu Đào ngủ rất say, không hề có ý muốn tỉnh. Địch Lâm Thâm nhét chăn cho cậu, liền nhẹ nhàng đi rửa mặt xuống lầu. Hôm nay ánh nắng rất đẹp, nghìn dặm không mây. Địch Lâm Thâm mở cửa sổ phòng khách và phòng bếp ra cho thoáng.
Hôm qua Ninh Phi cúp điện thoại liền ngủ, Địch Lâm Thâm và Ngu Đào đều rất bất đắc dĩ, không quấy rầy cậu, chỉ chừa cho cậu ly nước mật ong trên bàn trà, mở cửa phòng khách ra, để Ninh Phi lên lầu liền biết phòng khách ở đâu. Sáng nay nhìn, nước mật ong đã uống hết, người không ở trên ghế sô pha, lúc Địch Lâm Thâm xuống lầu thấy cửa phòng khách đã đóng, hiển nhiên Ninh Phi đã qua phòng khách ngủ rồi. Làm bữa sáng xong, Ngu Đào và Ninh Phi cũng lần lượt rời giường.
Hai người trông đều ủ rũ ỉu xìu, Địch Lâm Thâm nghĩ lần sau không nên mua vang sủi bọt nữa. Ăn được một nửa, điện thoại Ninh Phi reng. Ninh Phi nhận điện thoại, nghe Ninh Phi nói, bên đấy hẳn là người gọi điện tối qua. Ninh Phi đang nói địa chỉ chỗ này với hắn, tiện cho đối phương tới đón.