Phòng của Địch Lâm Thâm rất lớn, có phòng rửa tay và phòng tắm riêng, còn có một cánh cửa nhỏ đi qua phòng sách sát vách. Thiết kế này rất tiện cho người thích học, còn với người không thích học, cánh cửa nhỏ đó cũng chỉ để trang trí.
“Nếu cậu muốn làm bài tập hay đọc sách gì đấy, thì có thể qua phòng sách.” Thiết kế phòng sách của hắn cũng không tệ lắm, chỉ là trên tủ đầy ắp cả sách, một cuốn hắn cũng chưa từng đọc, cái bàn cũng đẹp nữa, hắn từng làm bài tập ở đó hồi tiểu học, sau đó cũng chỉ lên mạng ở đó. Sau này hắn thậm chí còn cảm thấy làm thành một nơi như vầy còn không bằng đổi thành phòng để quần áo cho hắn, thực dụng hơn.
“Ừm.” Ngu Đào đáp, người thì đứng trước tranh phác họa chân dung của Địch Lâm Thâm.
Bức tranh phác họa này có thể nhìn ra lúc đó Địch Lâm Thâm còn chưa lớn như bây giờ, năm đề chữ có thể xác nhận được điểm này, chắc được vẽ hồi lớp 7. Thế nhưng vẫn rất đẹp trai, chỉ là gương mặt ngầu ngầu không có nụ cười, có cảm giác không dễ đến gần như bây giờ.
“Rất tuấn tú.” Ngu Đào cười híp mắt xoay đầu nói với Địch Lâm Thâm.
Địch Lâm Thâm nhướn lông mày, “Trong tranh đẹp trai hay người thật đẹp trai?”
“Trong tranh đẹp trai, người thật còn đẹp trai hơn.” Ngu Đào không chút keo kiệt mà bình luận.
Ai nói Ngu Đào ngốc, không biết khen người? Đây không phải rất biết nói à?
“Coi như cậu tinh mắt.” Địch Lâm Thâm cười nói: “Không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoc-ba-mat-tri-nho/1303102/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.