17.
Hôm nay là ngày thứ tư kể từ khi Phùng Tư Thời rời đi.
Tôi đã quay lại với toàn bộ lịch trình công việc, trực tiếp chạy đến tận núi non Tây Nam để đóng phim.
Người ta vẫn bảo, chôn mình trong công việc là cách tốt nhất để chữa lành sau chia tay.
“Chị Thẩm, dạo này đúng là kỳ lạ thật đó. Thầy đạo cụ bảo nước múc từ giếng ở phim trường mấy hôm nay đều âm ấm.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Cô trợ lý nhỏ vừa nhăn mặt vừa than vãn với tôi:
“Chỗ núi non heo hút thế này không phải là có ma đấy chứ?”
Tôi trấn an cô ấy:
“Đừng sợ, dù có ma thật thì cũng bắt cô đi trước. Ai bảo cô suốt ngày bán đứng tôi.”
Cô trợ lý xụ mặt:
“Chị Thẩm, đừng châm chọc em nữa. Người em sợ nhất chính là anh Phùng! Anh ấy bảo em để ý hành trình của chị, chị nghĩ em dám giấu sao?”
Tôi liếc cô ấy một cái.
“Lần này tôi đi quay, cô không liên lạc lại với anh ta đấy chứ?”
Cô ấy lập tức lắc đầu như cái trống bỏi:
“Trước khi vào núi là em đã chặn anh ấy luôn rồi!”
Lúc này tôi mới yên tâm.
“Tôi với Phùng Tư Thời thật sự đã kết thúc rồi. Nếu người của anh ta còn tìm đến cô nữa, đừng để ý, nghe rõ chưa?”
Cô ấy gật đầu ngoan ngoãn.
Đang nói dở, thì Hứa Tẫn bước tới.
Anh ta vẫy tay với tôi:
“Cô Thẩm, xin lỗi nhé, đây là lần đầu tiên tôi quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-cua-chim-hoang-yen/4891384/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.