Trên gương mặt vốn luôn kiêu ngạo của Phùng Tư Thời, dường như xuất hiện một vết rạn.
Anh sững người, nghiến răng phản bác:
“Thẩm Vụ, em vừa nói gì cơ?”
“Anh không đồng ý.”
“Anh đuổi theo em đến tận đây, chính là vì đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Hôm nay, anh phải nói rõ với em. Anh thật sự thích em.”
“Dù trong tim em đã có người khác, anh vẫn thích em.”
Ngay lúc ấy, mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại với lời tỏ tình của anh, thì cả người đã lảo đảo suýt ngã.
“Thẩm Vụ!”
Phùng Tư Thời phản ứng cực nhanh, như cảm nhận được điều gì đó không ổn, anh lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi kéo chạy đi.
Nhưng đã quá muộn.
Núi rừng xung quanh, tựa như bị một sức mạnh vô hình khổng lồ đập vỡ, giữa những cơn rung lắc dữ dội, cây cối đổ rạp xuống, từng thân cây nặng nề ngã gục.
Cả thế giới đang sụp đổ về phía chúng tôi.
Giữa cơn hỗn loạn, tôi siết chặt bàn tay Phùng Tư Thời, không dám buông lơi dù chỉ một giây.
Cho đến khi mọi thứ chìm vào bóng tối.
20.
Không biết đã trôi qua bao lâu…
“Thẩm Vụ, em đừng ngủ gật.”
Dường như có ai đó đang gọi tên tôi.
Là Phùng Tư Thời.
Tôi cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, toàn thân đau nhức đến mức không còn cảm giác.
Dù chính anh cũng đang kiệt sức, nhưng vẫn hung hăng đe dọa tôi:
“Hôm nay nếu em dám c/h/e/t, thì anh sẽ đào mộ của Chu Tịch Bạch lên!”
…
Câu nói ấy khiến tôi tỉnh hẳn.
“Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-cua-chim-hoang-yen/4891385/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.