13.
Tôi không dọn đi.
Phùng Tư Thời sắp xếp cho Trần Sơ Kiến một căn nhà mới.
Lúc cô ta lên xe, tôi thấy trợ lý của Phùng Tư Thời cũng xách vali từ trên lầu xuống.
“Xin lỗi cô Thẩm…”
Anh ta còn chưa nói hết câu, tôi đã phất tay cắt lời.
Tôi biết anh ta cũng khó xử.
Tôi không mù, tự nhiên cũng nhìn ra được, Phùng Tư Thời định dọn đi cùng Trần Sơ Kiến.
Có lời đồn rằng Trần Sơ Kiến từng cứu mạng anh, nếu vậy, làm sao anh có thể coi cô ta là “dơ bẩn” được? “Nhất định phải đi sao?”
Tôi nhìn anh, khẽ hỏi.
“Ừ.”
“Nhân tiện xử lý vài chuyện.”
Phùng Tư Thời khẽ vén lọn tóc mái rũ trên trán tôi, định đưa ra sau tai.
Tôi nghiêng đầu, tránh đi bàn tay ấy.
“Phùng Tư Thời, nếu giờ em nói em không muốn anh đi thì sao?”
Tôi kiên quyết nói.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi lấy hết can đảm, nói với anh một câu thẳng thắn như vậy.
Phùng Tư Thời khựng lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
“Chờ anh về. Chúng ta sẽ nói chuyện.”
Chờ anh về?
Anh còn có thể quay lại sao?
Cho dù thân xác quay về căn nhà này, cũng đã không còn là người ở bên tôi nữa, khi đó, chuyện cần nói, chỉ e là lời chia tay.
Tôi cứng rắn hơn một chút:
“Muốn nói thì nói ngay bây giờ. Không thì sau này cũng đừng nói nữa.”
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi có một sự thôi thúc mãnh liệt trong lòng: Tôi chỉ dám giữ anh lại một lần này.
Nếu lần này, anh không chọn Trần Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-cua-chim-hoang-yen/4891383/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.