11.
Sáng hôm sau, tôi mở cửa phòng với cái lưng đau ê ẩm, nhưng cảnh tượng dưới chân khiến tôi giật mình suýt hét lên.
Trần Sơ Kiến đang ngồi đó, im lặng ôm chặt hai đầu gối, không biết đã ngồi bao lâu.
“Cô, chẳng lẽ ngồi ở đây cả đêm?”
Tôi định đưa tay kéo cô ta đứng dậy, nhưng lại bị Trần Sơ Kiến hất tay ra.
“Đừng chạm vào tôi!”
“Ồn ào gì vậy?”
Phía sau bỗng vang lên giọng Phùng Tư Thời, bực bội rõ ràng, anh vốn luôn có tâm trạng tệ hại khi mới ngủ dậy.
Ánh mắt Trần Sơ Kiến dừng lại nơi vết hồng mờ nhạt trên cổ tôi.
Vài dấu vết không thể giấu được.
“Phùng Tư Thời, nghiêm túc trả lời em đi.”
Cô ta bước nhanh đến trước mặt anh, cố kiềm nén nước mắt:
“Sao anh lại đột ngột nói không cần em nữa?”
Khoảnh khắc ấy, Phùng Tư Thời đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.
Tim tôi đập thình một nhịp.
Cả tôi và Trần Sơ Kiến đều đang chờ một câu trả lời.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn quay mặt đi.
Trần Sơ Kiến cười nhạt, nụ cười đầy thê lương.
“Năm đó khi chúng ta bị bắt cóc, anh chạy thoát rồi, còn em thì bị đám người đó tìm được.”
“Em đã phải sống qua bao đêm tăm tối, đau đớn…”
Trần Sơ Kiến rụt rè đưa tay, lại một lần nữa kéo lấy vạt áo Phùng Tư Thời.
“Anh không chịu chạm vào em… Là vì… anh thấy em bẩn phải không?”
Một giọt nước mắt theo hàng mi dài rơi xuống.
Lời nói của cô ta khiến không khí trong phòng trở nên ngột ngạt đến cực điểm.
Từng câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-cua-chim-hoang-yen/4891382/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.