Vác cái bụng đầy ụ thức ăn bị ba mẹ nhồi nhét, Trinh chầm chậm ra vườn. Vườn rất rộng, là quà sinh nhật năm nó bốn tuổi nên mang rất nhiều nét cổ tích, trẻ con. Chiếc cổng được làm từ vài tấm ván gỗ qua thời gian đã bạc màu, trông ngồ ngộ. Hai cây liễu bên cạnh rủ tóc làm chiếc cổng thêm duyên dáng. Nó ngồi vào chiếc chòi nhỏ xinh chính giữa vườn, xung quanh bát ngát hương hoa. Nó thở dài. Nó muốn cười, cười cho ba mẹ nó vui. Thế mà, có muốn cũng chẳng cười được. Cố nặn ra, cũng không cười được. Thật ngốc qua. Lại đứng lên, tiến về phía chiếc xích đu màu trắng ở góc vườn. Nhặt mấy chiếc lá rơi, nó thả mình xuống. May thật, xích đu được hàng cây che chở nên hầu như vẫn còn nguyên vẹn. Những hình ảnh mờ nhạt cứ hiện lên trước mắt nó. Chiếc xích đu giữa cánh đồng hoa, một người tóc nâu, mái tóc mềm bay theo gió. Bóng người ấy mờ dần, như tan vào sương khói. Những giọt lệ trong veo cứ lặng lẽ rơi vào kỉ niệm. Lại khóc mất rồi. Bao năm nay, nó luôn khóc như thế. Chọn một chỗ thật tối, để rồi khóc một mình. Nó cho rằng, sau mỗi lần khóc như thế, nó sẽ mạnh mẽ lên, để đủ can đảm quên đi anh
Thế mà không được
Xin lỗi, em không thể thực hiện lời hứa với anh rồi. Lời hứa sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc, sẽ cười khi không có anh và... sẽ không khóc vì anh quá lâu.
Xin lỗi, nhưng chỉ khóc, em mới có thể quên đi sự thật là... đã mất anh vĩnh viễn
Ba mẹ nó và Lam ngồi uống trà. Cô hầu gái mang ra vài lát bánh ngọt và hoa quả rồi lui ra. Ba nó bây giờ mới nhớ tới sự hiện diện của con gái mình, ông già rồi ông đãng trí
- Bé Lam, Kiều Trinh của ba đâu rồi?
- Dạ, con thấy Trinh vừa ra ngoài mà. Chắc ra vườn, để con đi tìm nó.
Cô đứng dậy, toan bước đi. Bàn tay ấm áp của mẹ nó giữ cô lại, ánh mắt buồn buồn. Cô nhìn bà với ánh mắt ngạc nhiên
- Mama à, sao vậy?
Lam quay sang ba nó, ông chỉ khẽ lắc đầu. Cô ngồi xuống, tiếp tục nhấm nháp ly trà, trong lòng còn vương vấn rất nhiều suy nghĩ
Nó nhẹ nhàng bước vào nhà, chậm rãi, từ từ. Mẹ nó cười hiền
- Vào đây, uống tách trà với ba mẹ nào
- Thôi. Con lên tầng - Tiếng nó gọn lỏn
- Con biết phòng mình chứ? Nó ở gần...
- Gần ban công. Con biết rồi
30 giây sau
Rầm (Tiếng đập cửa)
Trên gương mặt chữ điền chính trực của ba nó bỗng nở một nụ cười... đểu. Nó bước xuống, giọng không thể "ngọt ngào" hơn
- Phòng con? Con nhờ ba rồi
Thật sự, nó không thể hiểu ba nó nghĩ như thế nào mà lại cho nó phòng như vậy. Phòng xanh đỏ tím vàng hồng nâu đen trắng gì đủ hết, xong rồi đủ búp bê, rồi cả năm anh em siêu nhân nữa. Tuy nó sẽ không ở đây lâu, nhưng hành ông bố mình tí vậy
- Ô thế à, ba quên. Ba già rồi, đãng trí rồi
Ba nó cười đểu tập hai, thích thú nhìn nó. Và vỏ quýt dầy có móng tay nhọn, nhưng tất nhiên móng tay nhọn sẽ có bấm móng tay. Nó cười nham hiểm
- Rồi rồi, con thắng. Sao con không nhường ông già này tí đi? Con cháu bất hiếu. Quản gia Lâm, cho người đến sửa phòng Kiều Trinh
- Tại bề trên không làm gương thôi
Nó gọn lỏn, mặt có phần vui hơn. Ba nó quyết không chịu thua, kéo nó xuống đang định cù léc nó thì... đập luôn miếng bánh vào mặt mẹ nó
- Cái ông già này, làm gì thế hả
Mẹ nó cầm miếng bánh, úp thẳng vào mặt bố nó. Đôi vợ chồng bắt đầu trêu nhau. Hai đứa nó về phe mẹ, trát đầy bánh kêm lên mặt. Cuối cùng, cả nhà người đều dính đầy bánh kem. Mọi người quay sang nhìn nó, không cười chút nào cả. Nhưng nét mặt cũng có vẻ vui hơn
Nỗi buồn kia, những giọt nước mắt kia bay đi xa rồi. Sao thế nhỉ? À, là vì nó luôn có gia đình ở bên. Nhưng, giá như anh ở đây
Chỉ một lúc, phòng nó đã được trả về theo đúng ý nó. Nó vào phòng tắm, rửa sạch mấy vết bánh. Rồi thả người lên giường, nó chợt cười, nhẹ nhàng
Limm tâm sự: Xin cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình. Hôm nay, kỉ niệm được hơn 100 người đọc, mình đăng liền 2 chương luôn. Yêu các bạn lắm í. Moah moah.
Các bạn đọc truyện thì cmt cho Limm có tâm trạng viết tiếp nhé. Tại, Limm vẫn đang đi học, ahuhu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]