Ngày hôm sau, một nhóm cụ ông cụ bà cụ khí thế bừng bừng tụ tập ở Tiệm cơm Nam Lai.
Nam Đồ vẫn có thể nhận ra những gương mặt năm xưa từ những người đang đứng trước mắt, cô có phần kinh ngạc: "Bà Triệu, ông Kiều, bà Mã... ? Sao mọi người lại đột nhiên tới đây vậy, mau vào đi ạ!"
Ông Kiều xách theo lồng chim, chậm rãi bước vào. Con chim trong lồng cũng ngẩng cao đầu, ưỡn n.g.ự.c hô vang: "Dùng bữa, dùng bữa!"
"Con bé lớn thế này rồi à!" Ông dùng giọng điệu đầy khen ngợi nói: "Nghe nói cháu đã mở lại Tiệm cơm Nam Lai, trước đây ông từng nói rồi, Tiệm cơm Nam Lai sẽ có người kế thừa, ông nội cháu lại không chịu nghe, rõ ràng ông đang khen cháu mà!"
Bà ngoại của Phan Duyệt Nghi, là Triệu Tố Phân, vừa trông thấy Nam Đồ sau bao nhiêu năm không gặp, bỗng ngẩn người, cảm giác như dưới chân mình vẫn đang đứng ở Tiệm cơm Nam Lai năm xưa, không gian chật hẹp nhưng đầy hơi thở cuộc sống, bên cạnh là ông cụ khi đó chưa già đến thế, con gái bà vừa mới có con, luống cuống làm mẹ.
Con sông thời gian cứ thế trôi đi, khi người trên bờ còn chưa nhận ra, nó đã chảy xa thật xa rồi.
"Thật sự là cháu sao! Lúc ông nội cháu bệnh, hàng xóm chúng ta đến thăm, ông ấy chỉ lo cho cháu, nhắc chúng ta chăm sóc cháu nhiều hơn, lúc đó chúng ta còn hứa chắc chắn với ông ấy nữa kìa.
Giờ nhìn lại, chúng ta đúng là đã lẩm cẩm hết rồi, cháu quay lại mở tiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5079703/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.