Bà ngoại tỏ vẻ mặt "con không có phúc ăn rồi": "Khi cháu nhà người ta sinh ra, con đã học đại học rồi, bao nhiêu năm sống xa quê, con ăn ở đâu được? Còn mấy năm trước cả nhà con dọn về, thì Tiệm cơm Nam Lai cũng đã... Thôi, nhắc lại cũng chẳng ích gì."
Nói đi cũng phải nói lại, món khoai từ đào ngâm này quả thực giống đến tám phần với món họ từng ăn trước kia.
"Duyệt Duyệt, con mua món này ở đâu vậy?" Bà ngoại truy hỏi. Tuy Tiệm cơm Nam Lai đã đóng cửa, nhưng có một quán nhỏ nào đó làm ra món khoai từ đào ngâm giống đến vậy, cũng coi như là qua món ăn mà hồi tưởng lại được quá khứ phải không? Chớp mắt một cái, bao nhiêu năm đã trôi qua rồi.
"Là một quán ăn nhỏ tên là Tiệm cơm Nam Lai. Ông bà ngoại, ông bà cũng có thể thường xuyên tới đó ăn, chỗ ấy gần..."
Tiệm cơm Nam Lai! Ông bà ngoại lập tức trao nhau ánh mắt kinh ngạc, sao có thể như vậy được, chẳng phải ông Nam đã...
"Tiệm cơm Nam Lai con vừa nói, chủ tiệm là ai?" Ông ngoại nhanh chóng hỏi dồn.
Phan Duyệt Nghi vô thức bênh vực Nam Đồ: "Chủ tiệm còn rất trẻ, lại còn xinh nữa! Nhìn như vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, nhưng tay nghề thì miễn chê, mấy đứa bạn con dẫn tới đều nói cô ấy nấu ngon hơn cả những đầu bếp đã mở quán mười mấy năm."
Ông bà ngoại mỗi người đều nắm được trọng điểm."Xinh đẹp... là con gái?"
"Tốt nghiệp đại học... tuổi tác cũng trùng khớp..."
Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5079702/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.