Chỉ mới vài phút trước, anh còn đang lê bước giữa sa mạc dưới cái nắng gay gắt, vừa đói vừa khát, không biết đường về nằm ở đâu. Vậy mà chớp mắt đã có trà mát làm dịu cổ họng, lại còn có món cơm rang ngon đến khó tin lấp đầy dạ dày.
Dù đây có là giấc mơ đẹp trước lúc c.h.ế.t, anh cũng muốn tận hưởng nó đến cùng.
Cảm thấy dùng đũa không tiện, Kỷ Hạng Minh tự đứng dậy đi lấy thìa, cắm thẳng vào bát, mỗi lần đều xúc đầy một thìa đưa vào miệng.
Vị khách này không nói một lời, cứ như ch.ó sói đói lâu ngày mà liên tục xúc từng thìa cơm ăn ngấu nghiến – cảnh tượng này Nam Đồ đúng là lần đầu tiên chứng kiến.
Mà hệ thống cũng không nói sai, thể lực người ở thế giới hậu tận thế thật sự rất tốt, vậy mà thực sự đã băng qua được sa mạc để đến được chỗ cô. Lúc mới vào cửa trông còn rất yếu, vậy mà uống xong một bình nước, ăn thêm chút đồ, bây giờ trông đã hồi phục không ít.
Cho đến khi bát cơm to bị vét sạch, Kỷ Hạng Minh đẩy bát ra, đặt thìa xuống, trên mặt hiện lên vẻ như được giải thoát: "Muốn lấy gì từ tôi, thì cứ lấy đi."
Nam Đồ tất nhiên không thể dùng tiền tệ ở thế giới hậu tận thế. Cô liếc nhìn bảng giá đề xuất mà hệ thống cung cấp, rồi nói: "Bữa cơm này giá năm viên tinh hạch cấp một hoặc một viên tinh hạch cấp hai."
Theo gợi ý của hệ thống, ở thế giới hậu tận thế, một viên tinh hạch cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5076129/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.