Kỷ Hạng Minh thì khác. Anh không có người thân để thừa kế tài sản, nên luôn đổi tài sản dư thành vàng rồi giấu trong người.
Sau này nếu chôn xác ở sa mạc An Kim, xét đến việc t.h.i t.h.ể trong sa mạc có thể được bảo quản rất lâu, nếu có lính đ.á.n.h thuê nào đi ngang qua nhặt được thỏi vàng của anh, có lẽ sẽ đưa anh về Thiên Lăng Thành để an táng.
Những chuyện đó là chuyện sau này phải lo, điều quan trọng lúc này là phải làm rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Kỷ Hạng Minh nghĩ, nếu tất cả trước mắt là ảo cảnh, để khiến anh chìm đắm không thể tự thoát ra, thì ảo ảnh này sẽ tìm mọi cách để thỏa mãn yêu cầu của anh, giống như đã đưa cho anh bình nước cứu mạng đó vậy.
Anh dò xét: "Cho tôi một khẩu s.ú.n.g máy và một nghìn viên đạn, số vàng này sẽ là của cô."
Nam Đồ lưu luyến dời ánh mắt khỏi thỏi vàng chói mắt, lắc đầu: "Anh hiểu lầm rồi, đây là quán ăn, ngoài đồ ăn ra thì không cung cấp thứ gì khác."
Nói đùa à, cô đi đâu mà tìm ra một khẩu s.ú.n.g máy đây? Kỷ Hạng Minh nhíu đôi lông mày rậm, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Mãi mà cánh cổng không gian mới xuất hiện một vị khách, Nam Đồ cố gắng giữ chân: "Anh thật sự không muốn ăn gì sao?"
Kỷ Hạng Minh có đói không?
Có.
TBC
Có muốn ăn không?
Muốn đến phát điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
Nhưng mà...
Một giọng nói khác vang lên từ sâu trong lòng Kỷ Hạng Minh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5076128/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.