Kỷ Hạng Minh tay nắm chặt hũ sốt bò nhỏ, mơ mơ màng màng đẩy cửa bước ra.
Cái nóng của cát vàng xuyên qua đế giày truyền đến lòng bàn chân, không khí khô nóng quen thuộc lại một lần nữa bao bọc lấy anh. Kỷ Hạng Minh ngẩng đầu nhìn mặt trời sắp lặn nơi chân trời, cảm giác như đã trải qua cả một kiếp người.
Khi Kỷ Hạng Minh đang cố gắng tìm cách liên lạc với đội của mình, may mắn thay, các đồng đội của anh cũng không từ bỏ việc tìm kiếm anh.
Vào ngày thứ hai sau khi Kỷ Hạng Minh lạc khỏi đội, các đồng đội đã tìm thấy anh.
Mọi người luống cuống đỡ lấy Kỷ Hạng Minh, nhanh chóng ngả ghế sau xe cho anh nằm nghỉ, rồi lấy nước và thịt khô ra cho anh bồi bổ thể lực.
"Lão Kỷ, cậu bị mất nước à? Tôi nhớ trước khi lạc nhau thì bình nước của cậu chỉ còn có một ít thôi mà."
"Không sao." Kỷ Hạng Minh uống một ngụm nước, trạng thái trông tốt một cách kỳ lạ. Vì điều sắp nói ra quá hoang đường, anh do dự một chút rồi mới nói: "Thật ra trên đường, tôi đã được tiếp tế."
Anh hạ giọng xuống: "... Tôi vào một quán ăn." Không chỉ được ăn uống đầy đủ, còn tựa vào vách quán ngủ một đêm, hiếm hoi không bị dị thú tấn công. Nhờ nghỉ ngơi đủ, thể lực và tinh thần anh được hồi phục, ngày hôm sau mới có thể đưa ra phán đoán đúng đắn, thành công hội ngộ với đồng đội.
Sau khi trút hết lời như trút gạo, Kỷ Hạng Minh mới nhìn phản ứng của mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5076130/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.