Thích một người, rốt cuộc có cực hạn hay không?
Cả đời bị theo đuổi tới phát phiền Bạch Trọng Mưu công tử có chút mờmịt. Mà hắn mờ mịt cho nên thực thuận tay vỗ Hắc Nha một chút, "từ bi"không tá các đốt ngón tay y, hay làm mẫu thế nào gọi là 'tiệt', chỉ làmcho y trúng nội thương không nhẹ không nặng.
Cũng đều là người, ngũ quan cũng xấp xỉ. Nhìn thấy đám thuộc hạ, hắnchỉ muốn động thủ chỉnh bọn họ. Nhìn đám nữ nhân (có khi còn có namnhân) si mê, cam tâm sống chết vì hắn, dùng mọi thủ đoạn câu dẫn, hắnchỉ cảm thấy phiền, muốn tất cả bọn họ đều biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Phù Cừ, hắn liền mềm lòng, ngay cả chạm vàocũng luyến tiếc, sợ nàng mất hứng, sợ nàng không mỉm cười. Chỉ cần nàngvui vẻ, chuyện gì cũng sẽ nguyện ý làm.
Này không phải là sự si mê mà hắn coi khinh chỉ những kẻ ngu xuẩn mới thường làm sao? Chẳng lẽ thật sự có chuyện báo ứng khó chịu này sao?
Tố chất tâm lý kiên cường mà biến thái của hắn đột nhiên có sự dao động, xuất hiện một khe hở.
Nhưng hắn rất nhanh liền ổn định tâm thần, lấp đầy cái khe đó. Hắntuy rằng si mê, nhưng không hề ngu xuẩn. Hắn nhìn ra được, Phù Cừ thíchhắn... Tuy rằng chỉ như thích cây đào trong viện của nàng. Nhưng thíchchính là thích, không thương lượng.
Hiện tại cần, chính là làm cách nào đem loại "Thích" này, biến thành loại "Thích" mà hắn muốn.
Nói lại, hắn cũng muốn nghĩ lại xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-cu/2963534/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.