Đã có lý do đường đường chính chính, ban ngày dạy đàn, banđêm dạy địch, Bạch Trọng Mưu công tử phi thường chuyên chú vào nghiệplớn nuôi tằm chờ nhả tơ của mình.
Hắn đã sớm tính toán tốt lắm, đối với lòng người, hắn thực có khảnăng nhìn thấu. Cái gọi là lâu ngày sinh tình, cái gọi là gần quan đượcban lộc. Kiên trì mỗi ngày gặp lại như vậy, ngày đêm gần nhau, chính làlàm cho nàng quen với sự tồn tại của mình. Hắn không thể không cùng mấylão già kia chơi trò luận kiếm, cũng có thể đem nguy cơ hóa thành chuyển cơ, làm cho nàng bắt đầu mong nhớ.
Có mong nhớ, liền có cơ hội thúc giục tình ý chưa hóa xuân phong của nàng.
Hắn tự tin, tuyệt đối không thể thất thủ. Nhưng thái độ của Phù Cừ lại làm cho hắn có chút hoang mang.
Ban ngày học cầm, nàng còn thân mật chút, cho dù hắn cầm tay chỉđiểm, cũng tự nhiên hào phóng, cũng không tránh né. Nhưng buổi tối dạynàng xuy địch, nàng lại có vẻ không yên, tuyệt không để cho hắn chạmvào.
... Chẳng lẽ là vấn đề bề ngoài? Loại trừ tất cả những khả năng khác, hắn thực khiếp sợ. Tuy rằng hắn cũng không biết là bề ngoài tốt thì cógì được, nhưng dù sao hắn cũng thản nhiên hưởng thụ loại ánh mắt kinhdiễm si mê này. Cũng bởi vì có tướng mạo đẹp như vậy, hắn luôn đánh đâuthắng đó không gì cản nổi, không gì không làm được...nhưng Phù Cừ cưnhiên chỉ nguyện tiếp cận nhạc công lớn tuổi, lại không muốn tiếp cậnhắn!
Hắn dùng kỹ xảo, vòng vo hỏi, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-cu/2963536/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.