Ánh trăng mông lung, làm cho mọi vật cũng mờ ảo.
Đang lúc tháng tư Xuân Mộ, Đồ Mỹ nở rộ. Gió đêm mang theo hơi nước cuốn lấy hương thơm, phô bày vẻ đẹp trước hoa dưới trăng.
Giai công tử đã bỏ y bào, mái tóc đen mềm mại rũ xuống trước ngực,hơi cúi thấp đầu để lộ gáy, tao nhã kinh tâm động phách, da thịt nhưngọc ẩn ẩn hiện hiện, ngồi xếp bằng trên bàn, giống như một pho tượng dị thường xinh đẹp mà thần bí.
Mày như nước xuân, vẻ mặt ôn nhu tới cực điểm.
Canh giữ ngoài cửa sổ, Hắc Nha nhìn thấy mà ngây ngốc, đáy lòng tínhtoán. Đáng tiếc a đáng tiếc, nếu có thể bán được cảnh tượng này... Tintưởng dù vé vào cửa có là hoàng kim vạn lượng thì người ta cũng tranhcướp khí thế ngất trời, vậy mà hắn chỉ có thể ngồi nhìn, đáng tiếc, đáng tiếc, rất đáng tiếc.
Ngẫu nhiên vừa nhấc đầu, vừa vặn đụng tới ánh mắt công tử, một cáiliếc mắt sắc bén đầy sương lạnh. Hắn mồ hôi như tắm, lập tức xoay ngườinhìn ra bên ngoài, không dám liếc nhìn trong phòng nữa. Tuy nói hànhđộng là tự nhiên, nhưng hắn không muốn lại bị tá đầu gối một lần nữa,càng không hi vọng công tử liếc mắt không ngừng đánh giá xương cổ, xương gáy của hắn...Đột nhiên cảm thấy cảnh tượng cuối xuân phi thường xơ xác tiêu điều, so với cuối mùa thu còn lạnh hơn rất nhiều.
Không hề có cảm giác, Lâm Nhi chuyên tâm chú ý vào lưng Bạch TrọngMưu, "Là chỗ này?" "Không phải." thanh âm Bạch Trọng Mưu ôn nhu như cóthể nặn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-cu/2963533/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.