Đương nhiên, việc này Lâm Nhi tuyệt không biết. Nàng thậmchí không biết võ lâm minh chủ lạnh lùng tà khí này, lại phái hộ vệ giỏi nhất của hắn tới nhà nàng, âm thầm bảo hộ.
Nàng đang chán nản ngồi ngốc. Y thư trước mặt, lại một tờ cũng không lật tới.
Tới tận khi hơi lạnh của gió đêm thổi vào, nàng mới quay đầu, chấnđộng. Bạch công tử ngồi trên bậu cửa sổ, lại giống như là ngồi trên ghếdựa rộng thùng thình, bình thản, cười yếu ớt, dây cột tóc phiêu đãngtrong gió đêm.
"... Bạch ca ca?" Nàng chấn động, tiến lên kéo tay áo hắn, "Sao huynh lại đến đây? Không phải nói sang năm gặp sao?"
Hắn ôn nhu nhìn gương mặt nho nhỏ của Lâm Nhi, "Cảm thấy, không đợi được tới khi đó."
"Một năm rất nhanh sẽ qua..." Nàng kéo tay áo Bạch Trọng Mưu,"Suỵt... Nhỏ giọng chút, mau vào. Để cho người ta nhìn thấy...sẽ bị coilà trộm đấy."
Bạch Trọng Mưu thuận theo nhảy xuống, nàng nhìn trái nhìn phải, đóngcửa sổ lại, nhìn hắn, "Vì sao ban ngày lại không theo cửa chính mà vào?"
Hắn bật cười, "Phụ thân muội sẽ để cho ta gặp muội sao?"
Lâm Nhi cười phù một tiếng, "Cha ta nói không chừng sẽ cho, nhưng Đại bá Nhị bá ta sẽ gọi người vác gậy gộc tới đánh đuổi đi."
"Ta tuy rằng không sợ gậy gộc, nhưng cũng không muốn khiến Đại bá Nhị bá của muội tức giận." Bạch Trọng Mưu buông tay, "Nhưng Phù Cừ, ta rấtmuốn gặp muội."
"Ta có gì hay mà gặp?" Lâm Nhi cười khẽ, như trăng tròn phá mây màra, "Tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-cu/2963531/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.