Trầm Đông Quân tuy khôi ngô tuấn tú, lại rất giỏi kinh doanh nhưng bị mù, không được người khác xem trọng. Chính vì thế anh luôn cao ngạo, là một tảng băng di động quyết không để người ta xem thường mình. “Tảng băng” khiến người khác trông thấy phải nể sợ cúi mình. Anh khó kiềm chế bản thân khi tâm tính nóng nảy.
Dù có dùng lời độc ác để ngụy trang bản thân.Dù ai cũng kính hắn, sợ anh. Nhưng băng thì cũng có ngày phải tan, một ngày đẹp trời anh ý bị giọng nói của Đường Tấn – một thư sinh nho nhã đang gặp cảnh túng quẫn chinh phục. Và chuyện cứ thế mà đi, nhẹ nhàng mềm mại nhưng lại không thấy chán. Hầu hết tập trung vào tâm lí của Đường Tấn, một con người văn chương đèn sách khó chấp nhận chuyện đoàn tụ và cách Quân ca có thể chinh phục được Tấn ca.
Tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt chẳng hề vui vẻ gì.Lần thứ hai gặp mặt càng nháo loạn thiếu chút nữa đã kéo nhau lên công đường. Hai người làm căng lắm nhưng sau này lại quý trọng nhau. Nhưng Trầm Đông Quân tin tưởng Đường Tấn.Hắn mê đắm...giọng nói của người này.Đắm chìm trong tiếng đọc sách phập phồng của Đường Tấn.Trầm Đông Quân cảm giác chính mình như "thấy" lại cảnh sắc vốn đã lâu bị mất đi... Rồi dần dần cả hai nảy sinh tình cảm thầm kín với nhau.