Thương Châu.
Thời tiết càng ngày càng rét lạnh, hôm nay khi trời gần sáng, ngoài trời tuyết bắt đầu rơi, khách điếm sớm đã dâng lên hỏa lò nhưng vẫn không ngăn được hơi lạnh len vào phòng. Đường Tấn sớm đã bị Đường Dịch bọc trong chăn thật dày.
"Đông Quân như thế nào còn chưa trở về?" Đường Tấn ngồi trong ổ chăn, ngoái đầu nhìn ra cửa.
Đường Dịch cùng Trầm Bất Vi ngồi bên mép giường trông chẳng có vẻ gì là nóng vội, Trầm Bất Vi mỉm cười hì hì nói: "Là tiên sinh đã nói cha ta phải hảo hảo tuần sát hiệu buôn, tiên sinh yên tâm, cha có lẽ lúc này đang rất nóng lòng muốn quay trở về đó."
Nói xong, Trầm Bất Vi cùng Đường Dịch hì hì cười.
Đường Tấn ngồi trong ổ chăn, khuôn mặt một trận phiếm hồng, không biết phải đáp lời hai tiểu hài tử thế nào.
Nguyên lai ngày ấy Trầm Đông Quân trượt chân ngã từ bậc thềm xuống, kỳ thật không lâu liền tỉnh lại, nghĩ đến sự cố này, dù rất tức giận An Hoà, nhưng dù sao cũng là biểu muội của hắn, cũng coi như là nể mặt mẫu thân, không truy cứu việc này, nói chính mình bị thương cũng không nặng, nói rằng An Hoà từ nhỏ bị người nhà nuông chiều thành hư, như thế tùy hứng muốn làm gì thì lại, chỉ cần có người dạy dỗ thì sẽ sửa đổi.
Vì thế hắn lúc ấy tương kế tựu kế, tiếp tục làm bộ hôn mê bất tỉnh, dụ Đường Tấn trở về.
Sau khi An Hoà quận chúa trở lại vương phủ, nghe nói Trầm Đông Quân không có việc gì nguy hiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tuyet-da-quy-nhan/10359/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.