Mặt trời lên cao. Tiểu Lộc Tử ở ngoài cửa đi tới đi lui vài vòng, nhiều lần nghiêng tai nghe ngóng nhưng bên trong không có bất kì động tĩnh nào, cả một âm thanh nhỏ cũng không có. Không biết tình hình bên trong thế nào, đánh chết Tiểu Lộc Tử cũng không dám tùy tiện bước vào. Nhưng, hôm nay là đến ngày các chủ hiệu buôn đến báo cáo tình hình làm ăn, Trầm Đông Quân phải đến chủ trì, mấy người bên ấy đã phái người đến thúc giục năm lần bảy lượt rồi. Trời rất nhanh sẽ muộn, không lâu nữa là đã trưa, Tiểu Lộc Tử lo lắng đảo thêm vài vòng. Thôi quên đi, hôm nay hắn đành to gan một lần, dời cuộc họp sang ngày mai vậy. Hắn vừa xoay người định đi truyền lời thì từ đàng xa đã thấy bóng chiếc áo vàng của nữ nhi đi tới. Má ơi, như thế nào lại là quận chúa điện hạ!!? Tiểu Lộc Tử vô cùng đau đầu, cả Trầm viên đều biết quận chúa thích lão gia nhà mình, mà giờ phút này lão gia lại đang ở trong phòng, tuy rằng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn có thể đoán được ít nhiều, khi hắn chạy đến thanh lâu tìm dược, chính tai nghe tú bà nói công dụng của dược dữ dội như thế nào, và rồi cũng chính tay hắn hạ dược vào rượu. Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh từ trán Tiểu Lộc Tử chảy ròng ròng xuống. "Bái kiến quận chúa." Chạy nhanh vài bước, Tiểu Lộc Tử vội lau khô mồ hôi, cản lại An Hoà ở bên ngoài hành lang dẫn vào phòng ngủ. "Tiểu Lộc Tử? Sao ngươi lại đứng đây? Biểu ca vẫn chưa thức dậy sao?" An Hoà quận chúa hỏi. Tầm mắt An Hoà dừng lại trên cách cửa đóng sau lưng Tiểu Lộc Tử, trong ánh mắt hiện rõ ý muốn đạp tan cánh cửa để vào phòng. Từ sau lần nhìn thấy được thần sắc ôn nhu trong mắt biểu ca, nàng liền phái nha hoàn cẩn thận hỏi thăm biểu ca trên đường tuần sát có gặp người nữ nhi nào hay không. Cuối cùng nha hoàn hồi báo, không hề có nàng nữ nhi nào, chỉ có hai phụ tử được Trầm Đông Quân mang về Trầm viên sau chuyến đi, mà thật kì lạ rằng Trầm Đông Quân đối đãi với người được hắn mang về ấy cực kì chiếu cố, thậm chí có thể nói chỉ thiếu điều đem tâm phế đào ra cho người đó. Mãi đến lúc sau, An Hoà mới hiểu được một điều, tình địch của nàng lại chính là nam nhân ấy. Nha hoàn của nàng báo lại, Trầm Đông Quân mời Đường Tấn cùng uống rượu, mà cả đêm Đường Tấn cũng chưa về, nên nàng liền vội chạy đến Nhân kì đường xem xét tình hình. Mồ hôi trên trán Tiểu Lộc Tử lại xuất thêm một tầng dày. Cái này có phải giống như người ta thường nói "Bắt gian tại giường" không nhỉ? Bậy! Bậy a! Lão gia nhà mình lão gia cùng quận chúa, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả đi, trừ bỏ là biểu huynh biểu muội ra thì chẳng có quan hệ sâu đậm nào. Tiểu Lộc Tử tuy nghĩ như vậy nhưng cũng không dám trả lời câu hỏi của quận chúa điện hạ, vội lấp liếm: "... lão gia đêm qua uống rượu hơi nhiều, ngủ đến bây giờ vẫn chưa tỉnh." "Một đêm say rượu, hôm nay tỉnh lại biểu ca khẳng định sẽ đau đầu, Tiểu Lộc Tử, ngươi nhanh đi bảo trù phòng chử một bát canh giải rượu cho biểu ca." "Quận chúa, canh giải rượu đã sớm được chuẩn bị, chính là lão gia còn chưa tỉnh, không nên quấy rầy." Tiểu Lộc Tử phản ứng cực nhanh, lập tức đáp lời An Hoà quận chúa, chẳng qua thứ mà được chuẩn bị thực sự là bồn tắm chứ không phải là canh a. "Nô tài chết bầm, biểu ca say rượu, ngươi không ở bên cạnh chăm sóc, cư nhiên một người đứng ở bên ngoài nhàn hạ, biểu ca tỉnh lại, sẽ rất đau đầu, ngươi lại như thế nào không biết? Tránh ra tránh ra! Ta đi xem biểu ca." An Hoà bất mãn câu trả lời của Tiểu Lộc Tử, triển khai tư thế nhất định phải xông vào phòng cho bằng được. "Quận chúa, không thể!" Tiểu Lộc Tử nào dám tùy tiện đụng chạm quận chúa điện hạ, An Hoà đi phía trước, hắn ở phía sau ngăn cản nhưng lại không dám chạm vào nàng, chỉ biết hét to một tiếng, hy vọng có thể mượn cơ hội đánh thức người trong phòng. "Có gì không thể?" An Hoà thấy Tiểu Lộc Tử liên tiếp cản trở, tự khắc hiểu được trong phòng điều bất thường. "Quận chúa, ngài đường đường quận chúa cao quý, sao có thể tùy ý tiến vào phòng ngủ của nam nhân? Chuyện này không hợp với lễ giáo." Tiểu Lộc Tử lo lắng đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng. "Có cái gì là không hợp với lễ giáo? Ta chỉ đi xem biểu ca say rượu đã tỉnh hay chưa." An Hoà bị Tiểu Lộc Tử ngăn đón, lập tức nổi giận, ở phủ nhà nàng, có ai dám như vậy ngăn trở? Tiểu Lộc Tử hoảng sợ, quận chúa điện hạ nổi giận, hắn đảm đương không nổi đâu! Nàng đã giận dữ lên đến cực điểm, một cái tát liền thẳng tay giáng xuống. "Nô tài chết bầm, tránh ra cho ta!" Tiểu Lộc Tử ăn nguyên một bạt tai, đau vô cùng, chủ nhân Trầm viên luôn thấu tình đạt lý, đối đãi hạ nhân cũng cực kỳ ưu đãi, ngày lễ ngày tết đều có thưởng, ngẫu nhiên mắc phải một ít sai sót cũng không tùy tiện trách phạt, dù hầu hết tôi tớ trong viên đều là nô bộc bán mình nhưng chưa bao giờ phải nghe mắng "Nô tài chết bầm" Cho dù là hạ nhân, cũng có tôn nghiêm, chủ nhân Trầm viên luôn luôn hiểu điều đó, chẳng bao giờ xúc phạm đến tự tôn của những người thấp bé như họ. Còn nàng, không quen quy cũ của Trầm viên, trong lòng tức giận đã ra tay đánh người. Tiểu Lộc Tử không phải là tôi tớ của nàng, hắn là người hầu bên cạnh Trầm Đông Quân, chỉ với điều đó thôi, cũng không ai trong Trầm viên tuỳ tiện khinh bạc hắn. Một cái tát này, những tiếng mắng chửi này, khiến sắc mặt Tiểu Lộc Tử đại biến, nguyên bản hắn không dám ngăn đón, nhưng lần này, là nàng đã làm sai trước, đừng trách hắn. Tiểu Lộc Tự vội chắn ngang đường đi, không cho nàng qua. "Quận chúa điện hạ, không có sự đồng ý của lão gia, ai cũng không thể tuỳ tiện bước vào bên trong." "Ngươi...... Nô tài chết tiệt, lá gan cũng không nhỏ......" An Hoà quận chúa tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại không nghĩ được biện pháp nào, nàng đường đường là quận chúa, không thể hạ thấp mình cải nhau với một nô tài, "Chờ ta nói lại với biểu cô, trị cái tội bất kính của ngươi! Hừ!" An hòa tức giận quay lưng. Trước khi đi còn không quên ban tặng Tiểu Lộc Tử một cái trừng mắt đe doạ, vừa hận vừa nhìn cánh cửa phòng khép chặt của Trầm Đông Quân. Sự tức tối cùng phẫn nộ qua đi, Tiểu Lộc Tử chợt thấy chột dạ, dám chọc giận quận chúa điện hạ, lần này hắn thảm rồi, thế là hết...... Kỳ thật, Đường Tấn đã tỉnh, ngay thời điểm Tiểu Lộc Tử trúng một cái tát tay và bị mắng "Nô tài chết bầm". Đường Tấn hoảng loạn đứng dậy, nhưng khắp người đều đau nhức, thắt lưng như muốn gãy đôi, chân tay lại vô lực, chống đỡ không nổi thân thể, cả người lại ngã xuống. Ngã đè ngay lên trên tay Trầm Đông Quân. "Ngô......" Phát ra một tiếng hừ nhẹ, Trầm Đông Quân cũng tỉnh. Bốn mắt nhìn nhau, dù biết Trầm Đông Quân nhìn không thấy, gương mặt lúc nãy vừa bị tiếng hồ nháo bên ngoài doạ cho trắng bệch, bây giờ lại đỏ bừng, cúi đầu, trùng hợp lại vùi đầu vào lòng ngực Trầm Đông Quân, da thịt bỗng có sự tiếp xúc bất ngờ, phản ứng chậm nửa nhịp, Đường Tấn vội đẩy Trầm Đông Quân ra. Trầm Đông Quân mặc dù nhìn không thấy được vẻ mặt của Đường Tấn, nhưng hắn tâm tư vốn nhạy cảm, như thế nào đoán không ra? Thừa dịp lúc Đường Tấn phản ứng chậm nửa nhịp, hắn chợt động tay một chút, thuận lợi đem người đang muốn phản kháng kia ôm vào lòng. "Tấn, đêm qua ngủ ngon giấc không?" Khác với Đường Tấn, Trầm Đông Quân tỏ ra vô cùng thoải mái tự nhiên, có thể nói là vì mắt hắn nhìn không thấy cộng thêm da mặt rất dày, những gì muốn hắn đã làm được, còn phải ngại ngùng làm gì? Hắn trong lòng biết rõ, thời khắc này Đường Tấn vô cùng bối rối, xấu hổ, hắn phải tranh thủ thời gian, lợi dụng tình thế mà trêu chọc y. Nhưng có lẽ Trầm Đông Quân đã tính sai một bước, sự bối rối của Đường Tấn phần lớn là vì màn đối thoại lúc nãy giữa An Hoà và Tiểu Lộc Tử. Tiếng nói dù có lọt vào phòng nghe rất nhỏ nhưng vẫn như là sấm đánh bên tai Đường Tấn, y từ trong giấc ngủ tỉnh lại, nhất thời lại thất kinh. "Quận chúa...... A...... Quận chúa ở bên ngoài......" Sau một đêm ái ân triền miên cùng Trầm Đông Quân, tỉnh lại vẫn không xua đi được sự áy náy đối với thê nhi, lúc nãy lại nghe thấy những âm thanh nói chuyện bên ngoài phòng, nhất thời Đường Tấn cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, thấy lo sợ vô cùng. Trầm Đông Quân nghe thấy những lời bối rối của Đường Tấn, trong lòng chợt nhói lại, đem Đường Tấn gắt gao ôm vào trong ngực, nói: "Đừng sợ, đừng sợ, bên ngoài không có ai cả, ngươi nghe xem, một chút âm thanh cũng không có." Tâm tư Trầm Đông Quân vốn đã đặt hết trên người Đường Tấn, không hề chú ý gì đến những tiếng nói bên ngoài, nhưng khi nghe thấy sự lo lắng trong lời Đường Tấn, hắn mới cẩn thận lắng nghe. Người mù thính lực thường rất tốt, hắn biết quận chúa đã rời đi, bên ngoài đã không còn động tĩnh nào nữa. Đường Tấn nghe vậy, lấy lại bình tĩnh, nghiêng tai nghe ngóng, quả nhiên một chút thanh âm cũng không có. Tâm thần dần dần khôi phục lại, lập tức liền phát giác lúc này cùng Trầm Đông Quân, tư thế cực kỳ mờ ám, bối rối thối lui, ngượng thu người về. "Đông, Đông Quân, buông ra...... Buông tay ra......" Tiếng trong như gió thổi, khó lòng mà nghe thấy. Trầm Đông Quân mỉm cười. "Sắc trời còn sớm, chúng ta ngủ thêm một chút nữa đi" Giọng điệu vô cùng mờ mịt, hai tay ở trên cơ thể Đường Tấn, trượt lên trượt xuống, da y mềm vô cùng! Đường Tấn cực kì xấu hổ, nhưng thân thể lại vô lực, muốn tránh cũng không có hơi sức đâu, mặt và cổ đều đỏ bừng, chỉ có thể nhẹ nhàng: "Đừng...... Đừng...... Trời đã sáng lắm rồi....." "Cái gì mà sáng lắm rồi? Ta đâu có thấy, chỉ thấy trời tối...rất tối......" Trầm Đông Quân mơ màng nói, miệng đặt trên cổ Đường Tấn, vừa liếm vừa hôn, Đường Tấn vốn sợ nhột, nhịn không được nở nụ cười thành tiếng, chợt nhịn xuống. Nam nhân này, thật sự là...... Rõ ràng mắt nhìn không thấy, còn ăn nói như thế, hắn nếu có thể thấy được, có quỷ mới tin. Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, y cùng Trầm Đông Quân nằm xích loã trên giường, ánh nắng rọi vào, cái gì y cũng thấy vô cùng rõ ràng, da mặt Đường Tấn không dày như Trầm Đông Quân, vì thế y vội leo xuống, dùng sức đẩy hắn ra, cố gắng chống đỡ thân thể đau nhức của mình, cúi người nhặt lại quần áo, mặc lại từng mảnh lên người. Trong phòng thoang thoảng mùi vị của lần ái ân đêm qua, Đường Tấn ngây ngốc nhìn quanh. Sự tình tiến triển đến bước này, y trăm triệu lần cũng chưa từng nghĩ đến, đêm qua xúc động đến bây giờ đã trời quang mây tạnh, chỉ còn lại là tình cảm nồng đậm. Y không hối hận, chỉ là...... Trầm Đông Quân cho y ân tình sâu nặng, thậm chí cam nguyện bị đặt dưới thân, điều này khiến y...... Dùng cái gì để báo đáp? Phải như thế nào báo đáp? Trầm Đông Quân không ngăn cản y mặc quần áo, hơi hơi nghiêng đầu, nghe tiếng quần áo ma xát phát ra, hắn trong lòng chợt ấm áp, đơn giản ôm chăn ngồi ở trên giường, mơ tưởng đến hình ảnh có thể mỗi ngày thức dậy cùng người kia, chào nhau buổi sáng tốt lành, nghe thấy tiếng mặc quần áo như thế này. Chỉ cần bao nhiêu đó, hắn đã thấy thoả mãn. "Tấn, lưu lại đi!" Đường Tấn chợt chấn động, đảo mắt nhìn về phía Trầm Đông Quân. Chăn mỏng khoát hờ trên vai, hé lộ ra phần ngực trắng mịn, tóc phía sau hơi rối, người này ngày xưa cả người lúc nào cũng toát ra hàn khí doạ người, nay lại hiện vẻ dịu dàng nhu hoà khó tả. Dáng vẻ như thế của Trầm Đông Quân cực kì mê người. Đường Tấn ngơ ngẩn nhìn không chớp mắt. "Tấn, đừng đi!" Trầm Đông Quân lại nói. "Ta, ta......" Đường Tấn ngập ngừng, đối diện với ý muốn giữ lại của Trầm Đông Quân, lời nói cự tuyệt khó mà thốt ra. Như thế nào nói nói ra cho được? Trong phòng tràn ngập hương vị hơi thở giao hoan, trên mặt đất là một mảnh hỗn độn, quần áo rơi vãi chung quanh, đây là bằng chứng cho việc đêm qua hai người đã điên cường như thế nào. Ai nói Kim phượng ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.... ! Nếu không có chuyện đêm qua, y và Trầm Đông Quân có lẽ chỉ có thể trở thành những người khách qua đường trong cuộc đời của nhau, chính là hiện tại không giống với, Trầm Đông Quân với y mà nói, tựa như nước chảy qua đồi, cuốn trôi đi lớp đất màu mỡ. Bỏ lỡ, sẽ không có cơ hội thứ hai được gặp gỡ. Đường Tấn là người nhiều tình cảm lại đơn thuần, người khác đối y tốt, y cũng sẽ đối người khác xuất phát từ nội tâm, nếu không năm đó y sẽ không tổn hại lễ giáo cùng Trần gia tiểu thư bỏ trốn, hiện giờ lại càng không đối một nam nhân là Trầm Đông Quân nảy sinh tình cảm. Trầm Đông Quân là vì hiểu rõ y ở điểm này, mới hạ dược trong rượu, gạo nấu thành cơm, hơn nữa hắn lại cố ý cho Đường Tấn được thế thượng phong, nếu như đuổi y đi, y cũng sẽ phải do dự muốn ở lại. "Đông Quân, ta, đêm qua là một sai lầm......" Đường Tấn "Ta" nửa ngày, rốt cuộc cũng lắp bắp nói được một câu. "Tấn, đến bây giờ ngươi còn không hiểu sao? Nếu đêm qua thật là một sai lầm, như vậy, ta hy vọng ngươi có thể sai lầm cả đời. Tấn, ta cần ngươi...... Ngô......" Trầm Đông Quân vội bước xuống giường, không ngờ đột nhiên mặt lộ vẻ đau xót, miệng phát ra một tiếng rên rỉ, lại ngồi trở lại trên giường. "A, ngươi như thế nào......" Đường Tấn xót xa, cúi đầu nhìn thấy mảng dấu vết màu nâu sậm khả nghi trên sàn, mặt đỏ bừng, lòng nhói đau, cơ hồ muốn rơi nước mắt. "Không có việc gì, không có việc gì, ngươi đừng lo lắng." Trầm Đông Quân vội trấn an, trong lòng cười thầm, đối phó Đường Tấn, chỉ có thể dùng kế sách làm bản thân trở nên đáng thương như thế. "Đông Quân, ngươi đối ta...... Đối ta ân thâm tình trọng, ta...... không có gì báo đáp, nếu ngươi muốn ta không đi, ta...... Liền, sẽ không đi, nhưng là...... Ngươi có thể đáp ứng ta một việc không." Trầm Đông Quân mừng rỡ, nhanh tay đem Đường Tấn ôm vào người, hôn nhẹ lên gờ má y: "Ngươi lưu lại, đừng nói là một việc, dù muốn mạng của ta, ta cũng nguyện cho ngươi." "Ta muốn mạng ngươi làm gì......" Đường Tấn đỏ mặt, nhưng không đẩy hắn ra, thấp giọng nói: "Đông Quân, chuyện này, ngươi có thể tìm cho ta một biệt viên không, ta cũng không muốn ngươi phái người hầu hạ, lại càng không muốn dùng tiền của ngươi, chỉ cần có phiến ngói che thân, có thể che mưa gió là tốt rồi. Việc dạy học, phiền Trầm thiếu gia đi vài bước, đến biệt viện học tập, ngươi cũng không cần đối đãi ta quá mức như trước." Mặc dù cùng Trầm Đông Quân thân mật, nhưng Đường Tấn cảm thấy vẫn như trước nhớ đến vong thê, lại càng không muốn hạ nhân Trầm viên nói y ham phú quý, dụ dỗ mê hoặc người khác. Trầm Đông Quân có chút trầm ngâm, liền cười nói: "Đây là việc nhỏ, người muốn sao thì cứ như thế, nhưng ngươi thân mình đơn bạc, Dịch nhi vẫn còn nhỏ, không thể chăm sóc ngươi, không thể không ai hầu hạ, chiếu cố ngươi việc ăn uống hàng ngày, ngươi nếu sợ có người lắm mồm, nói bậy ra bên ngoài, ta sẽ không để hạ nhân Trầm viên tới nơi đó, ra ngoài tìm về hai nô bộc câm điếc, như thế ta mới có thể yên tâm." Trầm Đông Quân hiểu Đường Tấn vốn là người đọc sách thánh hiền, sợ việc này truyền ra ngoài bị người ta nghị luận, kỳ thật chuyện nam tử tương giao, ở nơi đây hết sức bình thường, nhưng Đường Tấn không phải dân bản xứ, Trầm Đông Quân cũng liền theo ý tứ của y. Về phần cái gọi là không được đối đãi quá mức như trước, ở trong mắt Trầm Đông Quân, chỉ là một câu nói tượng trưng mà thôi, lúc đó hắn sẽ một ngày ba bữa đều đến biệt viện của y ăn cơm, Đừơng Tấn không thể không chấp nhận. Còn việc lương bổng, tất cả là do hắn tính toán, làm sao Đừơng Tấn có thể biết. Đường Tấn vốn định cự tuyệt tìm người khác tới hầu hạ mình, nhưng lại nghe được Trầm Đông Quân nói "Mới có thể yên tâm", trong lòng y rung động, cảm thấy thật ngọt ngào, không nói thêm gì nữa. Đại sự đã định, Trầm Đông Quân cũng trầm tĩnh lại, ôm Đường Tấn, nhịn không được lại động tay đông chân, bị Đường Tấn ngượng ngùng phất tay gạt ra, hai người làm ầm ĩ một trận, chung quy thân thể mệt mỏi hao tổn sức lực, Trầm Đông Quân hô lớn một tiếng, gọi Tiểu Lộc Tử mang bồn nước nóng vào. Đường Tấn mắt thấy Tiểu Lộc Tử, sắc mặt lại hồng, trốn ở sau màn, đến khi mọi người đã ra ngoài, y mới từ từ bước ra, bị Trầm Đông Quân cười xấu xa giữ chặt, bắt y tắm cùng. Đường Tấn làm sao dám, trên mặt hồng đến độ sắp xuất huyết đến nơi. Trầm Đông Quân vì thế cố ý làm bộ như hành động không thuận tiện, như thể sắp té ngã, Đường Tấn mềm lòng, đành phải thấp giọng đáp ứng, không ngờ mới vừa đi đến cạnh bồn tắm, đã bị Trầm Đông Quân trở tay ôm vào trong bồn. "A!" Đường Tấn kêu lên một tiếng sợ hãi, lại cảm thấy có phần dễ chịu, vừa thẹn vừa giận, còn nhìn thấy Trầm Đông Quân cười khoái trá, nhất là cặp mắt kia, tuy rằng không có tiêu cự, nhưng lại toả ra đầy ôn nhu, bao nhiêu thẹn giận trong lòng y cũng tiêu tan. "Đêm qua...... Đêm qua...... Là ta uống say......làm ngươi bị thương?" Đối với chuyện điên cuồng đêm qua, quá trình cụ thể Đường Tấn nhớ cũng không rõ ràng, nhưng đối điểm trọng yếu y lại có ấn tượng sâu sắc, nghĩ đến đây, sắc mặt y hồng càng thêm hồng, cơ hồ nâng không nổi đầu lên. Chỉ là tư thế cúi đầu này lại đối diện với bờ ngực trắng mịn của Trầm Đông Quân, phía trên còn rõ ràng lưu lại vài dấu hôn, ở trong nước như ẩn như hiện, nhìn cực kì hấp dẫn người khác. Nuốt nuốt nước miếng, Đường Tấn đột nhiên cảm thấy được một trận miệng khô lưỡi nóng. Trầm Đông Quân cười hắc hắc, nói: "Uống say rất tốt..... Uống say rất tốt, ta cũng chiếm được một ít tiện nghi, lần sau chúng ta lại tiếp tục uống say như thế......" Lời còn chưa dứt, Đường Tấn đã muốn xấu hổ đến cực điểm, nắm hai bên mép bồn, ý đồ muốn thoát khỏi bờ ngực của Trầm Đông Quân. Trầm Đông Quân sao có thể để y đi, tay chân cùng hoạt động, trực tiếp đem Đường Tấn chặt chẽ khóa vào trước ngực. "Tấn của đêm qua, rất nhiệt tình, thiếu chút nữa đã làm ta tan chảy......cho ta ôm một chút, Tấn của ta...... Có bị thương không?" Đường Tấn hoảng sợ, vừa kêu một tiếng "Đừng", tay Trầm Đông Quân đã chạm vào phía sau của y, nhanh chóng giữ tay hắn lại, không dám cho hắn tiến thêm nửa bước. "Đông Quân...... Đừng...... Đừng......" Thanh âm vô cùng ngượng ngùng, vừa thẹn vừa vui, Trầm Đông Quân nghe vào, như rót mật vào tai, ngọt ngào như kẹo lại ấm áp như gió xuân. "Đừng sợ, ta giúp ngươi tẩy, bằng không sẽ không thoải mái......" Trầm Đông Quân thì thầm bên tai Đường Tấn, "Lát sau ngươi cũng sẽ giúp ta tẩy......" "Ta, ta chính mình...... Có thể......" một câu Đường Tấn nói cũng không xong, cũng biết chính mình không có khả năng tẩy được nơi riêng tư kia, không khỏi xấu hổ, lại cúi đầu, không lên tiếng. Trầm Đông Quân bật cười, không chọc ghẹo Đường Tấn nữa, đem người ta ra trêu, người xót là hắn. Nhanh chóng giúp Đường Tấn tẩy rửa, ngón tay tại nơi ấm áp kia tiến tiến xuất xuất, nghĩ đến đêm qua Đường Tấn đã dùng chính nơi này ôm lấy hắn, hạ thân nhịn không được lại thức dậy. Đường Tấn cùng hắn tựa vào cùng nhau, lập tức liền phát hiện, không khỏi có chút kinh hoảng muốn thoát ra. Chính là y vừa động, da thịt ma xát như lửa cháy đổ thêm dầu, Trầm Đông Quân hít sâu một hơi, nén giọng: "Đừng nhúc nhích, lập tức sẽ không có gì!" Đường Tấn hiển nhiên cũng ý thức được sai lầm của mình, vội vàng im lặng không nhúc nhích, qua một hồi lâu, Trầm Đông Quân rốt cuộc cũng phun ra được một câu: "Ngươi thật sự là yêu tinh mà....." Rút tay ra, sau đó khàn khàn giọng nói: "Nên ngươi phải giúp ta tẩy sạch." Đường Tấn cúi đầu ừ một tiếng, thanh âm nhẹ thoát ra từ trong mũi, khác với tiếng nói hằng ngày của y, giọng y lúc này mang theo vài phần mỹ cảm. Tuy rằng đã đáp ứng, nhưng động tác của y thật sự không bằng Trầm Đông Quân, một màn xuân sắc đêm qua chợt hiện lên trong đầu khiến Đường Tấn càng thêm vụng về. Trầm Đông Quân bị y gây sức ép không nhỏ, vừa thống khổ lại vừa thư sướng, vì sợ dọa đến Đường Tấn, nên chỉ có thể lấy tay gắt gao chế trụ mép bồn, cơ hồ muốn xiết nát mép gỗ, cuối cùng vẫn nhịn không được, buông ra một bàn tay, cầm trung tâm dục vọng của mình. Đường Tấn phải vất vả lắm mới tẩy sạch giúp hắn, còn hắn cũng thành công phóng thích dục vọng trong tay mình. Đường Tấn lúc này mới phát giác, vội nhảy ra khỏi bồn, nhanh chóng mặc quần áo vào, hai chân mềm nhũn lảo đảo bước ra ngoài phòng. Trầm Đông Quân cũng trở lại thư phòng, mang tâm tình vô cùng vui vẻ, nghĩ đến ngày sau mỗi ngày có thể cùng Đường Tấn ở bên nhau, hắn có thể không vui sao được? Đường Tấn với hắn, quả thực giống như phần thưởng của tạo hoá, khiến hắn yêu thương không muốn rời xa, từ nay về sau, ngày ngày đều có thể cùng Đường Tấn cùng một chỗ, tai tóc chạm nhau! Số phận có thể không chiếu cố hắn nhưng ít ra hắn cũng không bị bạc đãi, mang đến cho hắn một báu vật quý giá đến thế. Đường Tấn trở lại ỷ trúc hiên, vội trốn vào phòng mình, nửa ngày không dám đi ra ngoài gặp ai. Lại không biết rằng Trầm Đông Quân đã sớm cho người an bài biệt viện. Trang viên lớn như vậy, tự nhiên có thể tìm được một biệt viện, nơi đó cách Trầm viên cũng không xa, toạ ngay trên núi phía sau Trầm viên, đó là một ngôi nhà nhỏ có sân, tuy đã lâu không có người ở nhưng vẫn có kẻ trông coi, mỗi năm được tu sửa một lần, nếu muốn dọn vào ở, chỉ cần đưa người tới quét dọn một lát là xong. Trầm Đông Quân an bài nơi ấy cho Đường Tấn vì nhiều lý do, gần nhất là bởi vì trên núi thanh tĩnh, ít có người qua lại, như vậy Đường Tấn sẽ không lo lắng có người phàm ngôn loạn ngữ; thứ hai là cách Trầm viên không xa, hắn có thể tùy thời lui tới hai nơi, vừa không chậm trễ gặp Đường Tấn, lại không làm lỡ sự vụ, ba là vì chuyện học của Trầm Bất Vi, đi lại cũng dễ dàng. Khi đêm đến, Đường Dịch cùng Trầm Bất Vi tay nắm tay vui vẻ trở lại. Tiểu tử kia nguyên bản nghĩ muốn cùng phụ thân trò chuyện, đem chuyện ngày hôm này tâm sự với phụ thân, nhưng Đường Tấn lòng dạ không yên, vuốt đầu nhi tử, cũng không biết bản thân nói cái gì, liền đem Đường Dịch đuổi ra ngoài. Tiểu hài tử một ngày không trở về, nhàn hạ không học bài, mừng rỡ vì phụ thân không truy cứu, khoái khoái lạc lạc cùng Trầm Bất Vi chạy đi chơi. "Uy, cha ngươi hôm nay cứ ngơ ngác thế nào ấy?" "Hả!" "Cha ngươi mới ngơ ngác đò." "Ngươi như thế nào biết? Vừa rồi ta đi gặp cha ta, cha một mình ngồi ở dưới tàng cây cười, là cười đó, thực đáng sợ, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy cha ta cười như vậy, cười như là hoa nở vậy, làm ta phải dụi mắt vài lần, còn tưởng mình nhìn lầm." "Phải không? Ta chưa từng thấy cha ngươi cười, dẫn ta đi coi với." "Hư, nhẹ giọng thôi, coi chừng cha ta nghe thấy......" Hai tiểu tử kia rón ra rón rén bước tới nhân kì đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]