Trời đầy gió tuyết, đem đại địa nhuộm thành một mảnh ngân bạch. Hoàng hôn buông xuống, người đi đường đã không còn một ai, trên con đường quanh co khúc khuỷu, in lên bóng dang của hai người, che ngang trên mái đầu là chiếc ô vàng nhạt đã sớm phủ một lớp tuyết dày.
" A Cha...... Dịch nhi đau chân......"
Nam đồng vóc dáng nho nhỏ được bố y nam tử dắt tay, trên khuôn mặt bé bỏng lộ ra một sự mệt mỏi, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Bố y nam nhân —— Đường Tấn dừng lại cước bộ, khuôn mặt bị gió bụi nhuộm lên vài phần tiều tụy hé ra thần sắc trìu mến, ngồi xổm xuống, đang định nói chuyện, lại mãnh liệt ho khan, một bên ho một bên đứt quãng nói: "Dịch nhi...... A Cha cõng con......"
Nam đồng nhìn nhìn phụ thân, vươn tay nhỏ bé ở trước ngực Đường Tấn vỗ vỗ, một bên giúp phụ thân thuận khí, một bên nhu thuận phe phẩy đầu: "A Cha, Dịch nhi hết đau chân rồi, chúng ta mau đi thôi, tìm được ngoại công ngoại bà (ông bà ngoại),ngoại công ngoại bà sẽ tìm đại phu cấp a cha chữa bệnh......"
Trên mặt Đường Tấn lộ ra một mạt thần sắc vui mừng, hài nhi còn nhỏ mà đã nhu thuận, đây là phúc khí lớn nhất đời y, chỉ hận bản thân không biết điều, mắc phải căn bệnh khó trị, hiện giờ chỉ có thể mang hài nhi bé bỏng về gửi cho ngoại tổ, nhận lại huyết mạch thân tình, mong Trần gia hảo hảo chiếu cố Dịch nhi, dù có thác xuống cửu tuyền, y cũng an tâm.
"Dịch nhi, cha không sao, đi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-tuyet-da-quy-nhan/10348/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.