Không phải trước đây hắn từng để tóc dài rồi hay sao, mặc dù kia là do tác dụng của Thôi Phát Trà, thế nhưng tóc dài thôi mà, Bắc Minh đâu cần phải làm quá lên như vậy chứ?
Bắc Minh nhìn cái đầu nhu nhú chân tóc của Âm Tế Thiên, ánh mắt càng ngày càng đen kịt, làm người ta không hiểu được y đang suy nghĩ gì.
Bắc Vũ Hoành liếc mắt nhìn sang, sau đó nỉ non: “Dù sao đi nữa thì tuổi thọ của người phàm cũng ngắn ngủi hơn so với người tu chân!”
Bắc Vũ Hoành lại thở dài nói: “Tịch Thiên, ban nãy là xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi lại chọc tới con yêu thú lợi hại như vậy?”
“Cái này… chuyện này…” Âm Tế Thiên đảo mắt nhìn bốn phía, phát hiện mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía mình. Hắn liếc sang Bắc Vũ Hoành, có chút khó xử hỏi: “Ta nhất định phải nói sao?”
Bắc Vũ Hoành gật đầu: “Chúng ta phải làm rõ ràng chuyện này trước các đại môn phái!”
Bắc Minh nhìn vẻ mặt khó xử của Âm Tế Thiên, mày nhăn chặt lại: “Chẳng lẽ không thể nói ra?”
“Ta chỉ sợ sau khi nói ra sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của người khác!”
Âm Tế Thiên nhỏ giọng lí nhí, chỉ có vài người bên cạnh mới nghe được. Tròng mắt Bắc Vũ Hoành co lại, khuôn mặt ôn hòa củng trở nên nghiêm túc: “Tịch Thiên, ngươi không thể nói chuyện giật gân như vậy!”
Âm Tế Thiên nhìn ông: “Hoành trưởng lão, chờ đến khi ngài nghe ta nói xong mọi chuyện thì ngài tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858405/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.