Sắc mặc Bắc Vũ Hoành vụt thay đổi, thân mình chớp lên một cái nháy mắt đã rời khỏi tầm nhìn của mọi người.
Vạn Vân Thiên và hơn mười vị tu sĩ Độ Kiếp kỳ chỉ biết nhìn nhau, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ: “Lão phu đi xem xem sao!”
Sáu tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng đi theo sau ông, mấy người còn lại thì vẫn ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nhưng không có ai có ý muốn đi theo giúp đỡ cả.
Rất nhanh Bắc Vũ Hoành đã đuổi kịp Bắc Minh, khuyên nhủ bảo: “Minh nhi, con đừng xúc động quá! Yêu thú kia chẳng phải là yêu thú bình thường đâu, theo như lời của Điện chủ Điện Thiên Tiêu thì rất có thể nó còn trên cả cấp 10. Con liều lĩnh xông tới như vậy chỉ có thể chết dưới móng vuốt của nó mà thôi.”
Lời của ông cũng không khiến Bắc Minh dừng bước, mà trái lại y còn tăng tốc chạy nhanh về phía xảy ra chuyện kia.
Bắc Vũ Hoành biết tính tình con trai mình rất cứng đầu, người mà y quan tâm, chuyện mà y đã quyết thì không thể nào thay đổi được.
Ông thở dài lắc đầu, gấp rút bám sát theo sau. Từ xa xa, đã nhìn thấy Âm Tế Thiên bị yêu thú hình hổ kia rượt đuổi, may mà Âm Tế Thiên dựa vào địa hình dày đặc đại thụ của khu rừng, trốn đông trốn tây mới có thể bình yên vô sự thoát khỏi sự tấn công của nó.
Theo lý thuyết Âm Tế Thiên sẽ không thể nào thoát khỏi con hổ kia được, nhưng chẳng hiểu sao hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858404/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.