Gió, gió mang tiếng lòng gieo đầy khắp chốn. Mưa, mưa rửa trôi đi tất cả những nỗi u sầu, dẫn dắt đến những nụ cười hạnh phúc. Trái tim, trái tim ẩn chứa tất cả những nhịp đập mạnh mẽ nhất, soi đường chỉ lối cho con người bước đến thế giới của tình yêu thương. Yêu không phải là điểm dừng chân cuối cùng, nhưng ai cũng phải ít nhất một lần được nếm trải qua nó, rồi dần chìm đắm, rồi dần mê say.
Vạn vật tồn tại đều có thứ tự trước sau, nhưng duy nhất, chỉ có tình yêu là không thể nào hiểu rõ được cội nguồn của nó. Yêu...yêu...yêu...tại sao lại khó nói đến như thế? Nhưng lạ rằng chúng ta có thể cảm nhận được nó một cách chân thực nhất. Trái tim được làm từ gì? Nụ cười được thêu dệt từ đâu? Hạnh phúc, niềm vui liệu có phải sẽ tồn tại mãi mãi?
Con người biết yêu, thần tiên hay ma quỷ cũng biết yêu. Tháng ngày dần trôi, tình yêu dần lớn, rồi cuối cùng kết tụ lại, chính là sự gắn bó của hai linh hồn. Cùng nhau nắm chặt tay nhau, đi đến nơi chân trời, trao cho nhau những niềm tin yêu hạnh phúc. Có nhau, có cả thế giới, có cả cuộc đời. Yêu mãi...vĩnh hằng...