Editor: Kinh Thuế
Sau này, đào yêu thành người Tạ Vãn Quy yêu, họ Bạch tên Tường Vi.
Một bên có tình, một bên có ý, đêm khuya không người đó thiếu gia cùng đào yêu ước hẹn, muôn vàn ý mật tình nồng, giai nhân bên cạnh, thiếu gia cũng không giấu được tình yêu trong lòng, quyết định đi nhà nàng cầu hôn, điều này làm đào yêu khó xử, nhà của nàng ở chính chỗ này rồi.
Thiếu gia lại cố chấp: “Bạch gia là vọng tộc đã trăm năm, cũng không biết làm sao để lệnh tôn lệnh đường đồng ý đây?”
Đào yêu há hốc mồm, nhìn đến ánh mắt đầy sủng ái của thiếu gia, nuốt xuống.
Thiếu gia sờ sờ đầu nàng: “Tường Vi, đừng sợ, cho dù thế nào ta nhất định sẽ cưới nàng.”
Nhưng mà, thiếu gia, thời gian của chàng không còn nhiều nữa; còn ta, cũng không phải Tường Vi.
Những lời này là do danh y Thành chủ mời đến nói ra.
Đào yêu liếc nhìn thiếu gia hôn mê trên giường, nước mắt càng nhiều, âm thanh ngẹn ngào: “Tiên tử, tiểu yêu biết sai, không nên yêu mến người phàm, tiểu yêu cũng chỉ cầu thiếu gia khỏe mạnh an khang.”
Đây là lần đầu tiên xuống núi Bạch Tỳ được tiếp xúc với tình yêu của yêu nhân, cảm thấy thật mới lạ, thổn thức không ngừng: “Cũng không phải không có thuốc chữa được, chỉ là.”
Đào yêu lập tức ngừng khóc, bộ mặt mong đợi, miệng nhỏ hé mở, vừa thấy đã thương.dien/danle.’quydon
Đằng Sơ Nhất bắt đầu nói tiếp: “Chỉ cần ngàn lượng nước mắt hoa đào là có thể.”
Đào yêu nhanh chóng lau lấy nước mắt, nâng ở lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nay-yeu-khi-rat-nang/63872/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.