Editor: Lâm Mỵ Mỵ
Beta: lamnguyetminh
Nghĩ đến nụ hôn thất điên bát đảo ngày hôm qua, tim Bạch Tỳ đập nhanh lợi hại nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Kỹ thuật tốt như vậy, tên xấu xa đó luyện tập với ai vậy! Chẳng lẽ chuyện đó cũng là tài năng trời sinh của Thần thú sao?
Lúc đang vui vẻ mơ mộng, gương đồng trên bàn lóe lên ánh sáng mạnh mẽ. Tiện tay phất một cái, sóng nước trong mặt gương dao động, một hàng chữ viết xuất hiện ở trên mặt gương: Nhanh chóng tới động Thiên Diễn.
Xưa nay số lần Bạch Tỳ đến động Thiên Diễn bái kiến Tiêu Diễn sư tôn cũng không nhiều, so với lần đầu tiên thận trọng, lúc này đã bớt đi sự thấp thỏm, cầu nguyện nhiều hơn. Sư tôn, nhất định phải quên cái kẻ đã ân cần thổi tiêu thăm hỏi kia.
Vào động Thiên Diễn, Bạch Tỳ quỳ phịch xuống đất, nói ngay: "Sư tôn, đệ tử biết sai rồi."
"Sai ở đâu?"
"Đệ tử không nên, không nên......" Nói xong, Bạch Tỳ lặng lẽ nhìn chăm chú Tiêu Diễn ở phía sau trường án (bàn dài).
"Không nên thế nào?"
Bạch Tỳ tăng thêm can đảm lớn tiếng nói: "Nói lời trêu ghẹo sư tôn, lúc ban đầu, người đệ tử định gửi là Vương Linh sư tỷ."
Lần đó tiếp cận sư tôn cầu xin Hóa Anh đan không có kết quả, Bạch Tỳ lý giải đầy đủ về tầm quan trọng của ‘Bà con xa không bằng láng giềng gần’, bởi vậy phải thay đổi đường đi, việc đại sự hỏi Tiểu Hắc, việc nhỏ hỏi Vương Linh.
--- ----
Màn trêu đùa đó, là lúc mới biết được sự thần kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/noi-nay-yeu-khi-rat-nang/63883/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.