Trong điện Văn Đức,
Sáng rực ánh đèn,
Một cơn gió thổi qua, ánh lửa chập chờn, khiến cho trong điện có chút u ám mông lung.
Trong điện có hai người,
Một ngồi một đứng,
“Hôm trước ngươi nói có việc liên quan đến Thân vương… rốt cuộc là chuyện gì?”
“Bệ hạ, nhiều năm nay thần vẫn luôn lo lắng việc này… Theo hồi báo của Hoàng Thành ti, năm xưa Thân vương và Thành Đình Điền từng qua lại thân mật, về phần Thế tử chết yểu, phố phường có lời đồn…”
“Đồn cái gì?”
“Thế tử thật ra vẫn chưa chết, mà là được người của Thân vương bí mật đưa đến phủ của Thành Đình Điền…”
“?!… Lời của ái khanh… Có thật hay không? Có chứng cứ gì không?”
“Nếu như sự việc không chính xác, vi thần làm sao dám giữa đêm khuya quấy nhiễu bệ hạ nghỉ ngơi.”
…
Triệu Cát trầm mặc,
Những chuyện ngày xưa, vẫn luôn luôn là tâm bệnh của gã.
Nếu không vì chuyện xưa,
Gã cũng sẽ không kiêng kỵ đám người Sở Tương Ngọc đến vậy.
Cung điện rộng lớn thoáng chốc bỗng trở nên trống vắng,
Ánh nến chiếu bóng hai người lên vách tường cung điện, là gã, và Sái Kinh.
Một lát,
Gã đột nhiên nói: “Chẳng trách trẫm cứ thấy đứa trẻ đó quen mặt, mà lại không biết giống ai… Tướng mạo đó… quả nhiên là hậu sinh khả uý… Quá mức xuất chúng.”
Sái Kinh tiến lên một bước, cung điện quá lớn, bóng đêm quá thâm, vì vậy, thấy không rõ mặt lão.
“Việc này bệ hạ định xử trí ra sao?”
Triệu Cát đang xuất thần, chợt nghe lão hỏi như vậy, nhất thời khó có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321810/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.