Tháng bảy năm Tuyên Hoà thứ sáu, Long Đức cung truyền ra thánh chỉ, phàm là người có công tham dự trận chiến Thái Nguyên, đều nhất loạt được phong thưởng.
Đồng thời, ban chiếu đại xá thiên hạ, miễn thuế một năm.
Bá tánh đều vui sướng.
– nhiều năm giãy dụa dưới tầng tầng áp bức bóc lột, cuối cùng cũng có thể thở ra một chút.
Dưới thềm son,
Đám người Thư Vô Hí không khỏi âm thầm thở dài.
– biết rõ hành động này đối với giang sơn bấp bênh của Đại Tống cũng chỉ là phí công,
– nhưng… có thể miễn một năm… ít nhất vẫn tốt hơn là không miễn.
***
“Hầu gia.”
Quản gia của Thần Thông hầu phủ một mặt lau mồ hôi, một mặt hồi bẩm với Phương tiểu hầu gia đang định ra ngoài.
Phương Ứng Khán vừa để cho thị nữ chỉnh sửa áo mão, vừa hỏi: “Chuyện gì?”
“Thuốc bổ hôm qua hầu gia phân phó đưa đến Thần Hầu phủ…”
Phương Ứng Khán liếc nhìn lão, không nói.
Quản gia chỉ còn cách tiếp tục nói xong.
“Đều bị trả trở về.”
Vẻ mặt Phương Ứng Khán ngưng trọng,
“Chuẩn bị xe, đi Thần Hầu phủ.”
…
“Đại sư huynh lệnh Thiết mỗ chuyển lời với tiểu hầu gia, sự việc ở Thái Nguyên và Giang Nam đã mang ơn ngài quá nhiều, về phần các loại tuyết liên nghìn năm nhân sâm vạn năm… không dám làm phiền hầu gia hậu tặng nữa.”
Phương Ứng Khán lẳng lặng lắng nghe,
– Nhai Dư… Ta không cần ngươi mang ơn ta…
– giữa ta và ngươi… chỉ hai chữ “mang ơn” sao có thể nói hết?
Mặt hắn chợt giãn ra, cười nói với Thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321809/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.