Chiến dịch xâm chiếm phương Nam của người Kim ào ạt tiến hành, thế như chẻ tre, nhưng lúc này, đã tan thành mây khói.
Nhìn đội quân khổng lồ của Kim quốc biến mất khỏi tầm mắt, mọi người lại không hề cảm thấy chút vui sướng thắng lợi nào, ngược lại, trong lòng lại nảy sinh một tâm tình không rõ.
– Tống quân mệt mỏi đã lâu, khó mà chống đỡ nổi quân đoàn như lang hổ của Kim quốc,
– quân chế binh không biết tướng, tướng không biết binh của nhà Tống đã hạn chế nghiêm trọng việc phát huy sức chiến đấu,
– chỉ dựa vào vài cao thủ để chống đỡ, quả thật không phải thượng sách.
Lúc giục ngựa đi, Hoàn Nhan Tông Hàn còn không quên quay lại giơ roi lên.
Gã bị uy hiếp nửa ngày, đã sớm hận Phương Ứng Khán đến tận xương, hận không thể mang hắn ra bầm thây vạn đoạn.
Chỉ nghe gã gầm lên trên lưng ngựa: “Phương Ứng Khán, một ngày nào đó, bản soái sẽ san bằng Biện Lương, tắm máu Trung Nguyên, rửa sạch nỗi nhục lui binh hôm nay!”
…
Phương Ứng Khán căn bản không rảnh để ý tới lời đe doạ của Hoàn Nhan Tông Hàn.
Hắn chỉ quan tâm tới một người.
…
Mắt thấy vẻ mặt thâm tình thành khẩn của Phương Ứng Khán, mọi người không khỏi có chút xấu hổ.
“Đại sư huynh!” Truy Mệnh thét lên kinh hãi, khiến mọi người đều quay lại nhìn Vô Tình.
Đã thấy thần sắc y thảm đạm, mặt mũi trắng bệch, phảng phất giống như một u hồn lưu lạc thế gian đã nghìn năm, cô độc đã nghìn năm,
Truy Mệnh khẽ nhích người, đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321808/quyen-3-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.