Đang lúc Vô Tình đợi thời cơ, chuẩn bị phóng ám khí về phía bốn cao thủ Kim quốc,
Xa xa lại vang lên tiếng vó ngựa.
Khói lửa che trời, bụi vàng cuồn cuộn, một con ngựa trắng thuần như mũi tên bạc lao thẳng về phía trận địa thiết giáp quân.
Một người mặt như hoa đào, giáp trắng áo bào trắng, vô cùng tuấn mỹ lại anh khí bức người, hoàn toàn khác xa vẻ phong lưu biếng nhác trước đây của hắn.
Vô Tình vừa thấy người này, giống như bị sét đánh, toàn thân chấn động.
Hoàn Nhan Tông Hàn vui mừng quá đỗi, lập tức cười vang nói: “Phương công tử, cuối cùng ngươi cũng đến.”
Trong tiếng cười,
Con ngựa trắng đang lao như bay, bỗng nhiên thu lại bốn vó, liền khựng lại trước người Tông Hàn.
Mà Phương Ứng Khán đã sớm phi thân xuống ngựa, cười nói: “Dịp quan trọng như thế này, tiểu đệ sao có thể vắng mặt?”
***
Ánh mắt liếc qua lưỡi kiếm đỏ sẫm như máu chỉ vào cổ họng mình, Hoàn Nhan Tông Hàn nheo mắt lại,
“Phương công tử đây là ý gì?”
Phương Ứng Khán mỉm cười, rất thoải mái ung dung.
Hắn chỉ nói hai chữ: “Lui binh.”
Lời là nói với Tông Hàn, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Vô Tình phía xa xa.
Một khắc này,
Vạn vật trong thiên địa đều tĩnh lặng như thâm tình nơi đáy mắt hắn.
…
Trong vòng vây trùng trùng của thiết giáp quân, đôi mắt Vô Tình vẫn thanh minh như tuyết.
Đường nhìn hai người chạm nhau, y chợt cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trào lên, không chỉ là đau nhức, mà còn là một loại hít thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321807/quyen-3-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.