Ánh mặt trời chiếu qua màn cửa sổ, phụ hoạ bởi một trận oanh kêu chim hót.
Lúc Vô Tình tỉnh lại, điều đầu tiên đập vào mắt y là Phương Ứng Khán đang dựa vào đầu giường.
Hai hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, hắn nhắm mắt, dường như đang ngủ, nhưng vẫn còn nắm chặt tay Vô Tình.
Vô Tình có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn.
Nhẹ nhàng rút tay ra, Phương Ứng Khán lập tức tỉnh dậy.
Khẽ dụi đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, Phương Ứng Khán hơi xấu hổ cười cười.
Cố nén chua xót trong lòng, Vô Tình ngẩng lên nhìn hắn.
“Sao ngươi còn chưa đi?”
“Ta không muốn đi.”
“Không muốn đi thì lăn!”
“Lâu này rất cao… Nhai Dư không sợ ta ngã chết sao?”
“…”
Đối mặt với một kẻ vô lại như vậy, Vô Tình thật không biết phải nói gì.
Y dùng hành động thay thế ngôn ngữ.
Một thanh phi đao màu bạc để lên cổ Phương Ứng Khán,
Lưỡi đao truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Phương Ứng Khán nhắm mắt,
“Có thể chết trong tay Nhai Dư, là may mắn suốt đời của ta, ngươi ra tay đi.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn vẫn bình thản nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vô Tình tức giận đến choáng váng, bàn tay cầm dao có chút run rẩy, cổ Phương Ứng Khán liền xuất hiện một vết máu.
Đột nhiên bị dao cắt, hắn cư nhiên cũng không rên một tiếng.
Máu tươi chậm rãi chảy qua lưỡi đao,
Mà Phương Ứng Khán thản nhiên cười hỏi: “Nếu như ta thực sự chết… Nhai Dư có đau lòng chút nào không?”
…
Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321811/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.