Ngõ Ngoã Tử và hai dải Hồng, Lam vốn là nơi tập trung thanh lâu của kinh thành, hai bên đường lồng đèn bảng hiệu nối tiếp nhau liên miên không dứt.
Ở chỗ này, ban ngày vắng vẻ đìu hiu, nhìn không ra bất cứ thứ gì,
Nhưng mà một khi hoàng hôn buông xuống, nơi này lại trở nên rực rỡ nhộn nhịp, bóng hồng như mây, điểm trang lộng lẫy, ca vũ thái bình, vô cùng xa hoa.
Ngày hôm nay,
Kim Ngọc Mãn đường ở ngõ Tiểu Điềm Thuỷ lại có một vị khách không mời mà đến.
– nực cười!
– rõ ràng là thanh lâu sở quán, rõ ràng là mở cửa buôn bán, còn nói cái gì mời với không mời?
Nhưng mà nói y là khách không mời mà đến, thực ra cũng không phải ý này.
Mà chỉ là vì vị khách này rất đặc biệt.
…
Những loại khách làng chơi này nọ, Kim mụ mụ đã thấy nhiều lắm.
Nàng sống hơn bốn mươi năm, ở trong kinh thành cũng gần hai mươi năm.
– Kim Minh Diễm treo bảng hiệu hành nghề cũng được hai mươi năm.
– dạng quan to quyền quý, ăn chơi trác táng gì nàng chưa thấy qua?
– nhưng còn chưa thấy qua cái dạng này!
Cho nên,
Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thiếu niên kia, nàng đã biết y cũng không phải khách làng chơi.
– ít nhất, ngày hôm nay không phải.
Nàng thờ ơ lạnh nhạt,
Nhìn thiếu niên kia từ lúc vào cửa đến lúc rời đi,
Vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Một nam tử tuấn tú như vậy, hầu như có thể nói là đời này hiếm thấy… Không đúng, hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321796/quyen-2-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.