Nhẫn lòng nhìn anh hùng già đi, chẳng nỡ thấy giai nhân đầu bạc.
…
Tục ngữ có câu: “Băng kết dày ba thước, không phải chỉ rét một ngày.”
Vô Tình từ nhỏ thể chất suy nhược, lại thêm nhiều năm bôn ba phá án, hành tẩu giang hồ, nếm gió nằm sương, sức khoẻ càng tổn hại.
Lại gặp Thần hầu qua đời, càng thêm lao tâm lao lực quá độ, bệnh một trận nằm hơn nửa năm.
Mỗi lần có chút chuyển biến tốt, liền muốn gắng gượng dậy, lại bị mọi người đồng lòng ngăn cản.
Lúc đó,
Toàn bộ sự vụ của Thần Hầu phủ đều do Thiết Thủ xử lý, Truy Mệnh và Lãnh Huyết hai người gánh vác toàn bộ án tử của bốn bộ.
Trong khi Vô Tình bệnh,
Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà và mọi người đều không ngừng lui tới, ngay cả Giang Nam Phích Lịch đường Lôi Quyển cũng không ngại nghìn dặm xa xôi vào kinh thăm hỏi,
Mắt thấy thân thể y suy yếu đến cực hạn, người cũng gầy gò tiều tuỵ không ít, mọi người đều không khỏi âm thầm thở dài.
Đợi cho bệnh trạng khá hơn một chút, đã là mùa hè của năm sau.
***
Ánh trăng như nước từ không trung vẩy xuống,
Sương mù mênh mang lại giống như cố chấp muốn giãy giụa trốn thoát khỏi ánh trăng.
Cả toà tiểu lâu đều bị sương mù ôm vào lòng.
Mà y,
Lẳng lặng ngồi bên mép hành lang.
Ánh mắt tiêu điều,
Một thân mệt mỏi.
Vừa vào sân, Thiết Thủ liền thấy bóng trắng đơn bạc cô tịch kia.
Vì vậy,
Hắn nhẹ nhàng, cẩn thận tới gần y.
“Đại sư huynh, ban đêm rất lạnh, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321795/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.